“Uầy,chữ đẹp ra phết!” Trần Vi ngồi trên giường, mở thư ra liếc một cái, nói.
Ngườithời đại này viết thư tình cũng không còn nhiều nữa, mà con trai viết thư tìnhcàng ít, Trần Vi bình thường gặp phải đều là hỏi số điện thoại, Tô Tiếu chuyểnnhiều nhất ấy cũng là sô cô la với gấu bông, vân vân, ở trong nhiều nhất là kèmthêm một tấm thiệp nhỏ, còn thư tình đơn thuần thế này, đúng là lần đầu tiên.
Trần Viho khan hai tiếng, “Lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu, cũng không đặc biệt chúý.”
Phụt. ..
Tô Tiếuthấy lời mở đầu của bức tình thư này quá là dung tục, nhất thời cũng lười chơi,chạy tới ngồi cạnh Trần Vi, nghển cổ qua.
Chữviết màu xanh bút bi, tự tự tao nhã, từng nét chấm nét phẩy cũng rất bay bướm,cùng thân hình to con kia thực không hợp, nhưng lại nói nét chữ nết người, thìchỉ liếc qua, ấn tượng của Tô Tiếu với cậu bạn uy mãnh kia cũng tăng một chút,đương nhiên, cô tăng cũng chả có tác dụng gì, phải xem của Trần Vi cơ.
“Nhưngsau này tiếp xúc, mình phát hiện bản thân đã bị cậu thu hút sâu sắc. Không phảilà vẻ ngoài khiến người ta không cách nào bỏ qua của cậu, mà là tính cách thẳngthắn của cậu.”
“Đa sốcác mỹ nữ khác đều yếu đuối, tựa như Lâm Đại Ngọc vậy, nhưng cậu thì không, cậuphong phong hỏa hỏa*, tựa như hỏa thụ ngân hoa, tựa như ớt chỉ thiên, tựa nhưpháo. . .”
*hunghăng, hùng hổ, ai đời viết thư tình như anh này
Trần Viđọc đến đó, mặt đã đen một nửa.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-lam-can-nhau-dau/3221560/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.