Nghê Yên định đi xuống, nhưng người đàn ông không chịu, hai cánh tay cứng như thép ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng thấu xương: "Dạy lại cho anh lần nữa..."
Nghê Yên nằm sấp trên người anh, khẽ cười: "Thật ra em cũng không giỏi lắm đâu..."
"Chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu và tiến bộ." Anh chạm nhẹ vào môi cô.
Nghê Yên không nhịn được cười, đưa tay nhéo mặt anh: "Vậy để em kiểm tra bài học vừa rồi nào..."
Cô mím môi và nhắm mắt lại.
Lâm Thành Húc ngẩn ra một lúc. Bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn không thay đổi chút nào, khóc thì khóc rất thảm, cười cũng cười rất sảng khoái. Có thể theo tuổi tác, cô đã biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng trong sâu thẳm cô vẫn là thiếu nữ ngây thơ và dũng cảm, cũng có chút tuỳ hứng, giống như hiện tại cô đang nằm trên lồng ngực anh, hôn anh.
Nghê Yên phát hiện anh vẫn không có động tĩnh, đành mở mắt ra, vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Thành Húc ôm lấy gáy cô, hôn lên, hôn thật sâu cánh môi mềm mại, lòng bàn tay ấm nóng áp vào eo cô, thân thể hai người gắn chặt vào nhau, khi hô hấp trở nên dồn dập, tình ý dâng cao, anh hôn dọc theo quai hàm đến cổ, hơi dùng sức mút lấy làn da mỏng manh non nớt, phản ứng cơ thể của cả hai người ngày càng rõ ràng...
Hai gò má càng lúc càng nóng, cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó đang lặng lẽ tan chảy, cô vô thức kẹp chặt hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-duoi-anh-mat-troi/2625355/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.