Chương trước
Chương sau
Nghê Yên định đi xuống, nhưng người đàn ông không chịu, hai cánh tay cứng như thép ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng thấu xương: "Dạy lại cho anh lần nữa..."

Nghê Yên nằm sấp trên người anh, khẽ cười: "Thật ra em cũng không giỏi lắm đâu..."

"Chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu và tiến bộ." Anh chạm nhẹ vào môi cô.

Nghê Yên không nhịn được cười, đưa tay nhéo mặt anh: "Vậy để em kiểm tra bài học vừa rồi nào..."

Cô mím môi và nhắm mắt lại.

Lâm Thành Húc ngẩn ra một lúc. Bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn không thay đổi chút nào, khóc thì khóc rất thảm, cười cũng cười rất sảng khoái. Có thể theo tuổi tác, cô đã biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng trong sâu thẳm cô vẫn là thiếu nữ ngây thơ và dũng cảm, cũng có chút tuỳ hứng, giống như hiện tại cô đang nằm trên lồng ngực anh, hôn anh.

Nghê Yên phát hiện anh vẫn không có động tĩnh, đành mở mắt ra, vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Thành Húc ôm lấy gáy cô, hôn lên, hôn thật sâu cánh môi mềm mại, lòng bàn tay ấm nóng áp vào eo cô, thân thể hai người gắn chặt vào nhau, khi hô hấp trở nên dồn dập, tình ý dâng cao, anh hôn dọc theo quai hàm đến cổ, hơi dùng sức mút lấy làn da mỏng manh non nớt, phản ứng cơ thể của cả hai người ngày càng rõ ràng...

Hai gò má càng lúc càng nóng, cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó đang lặng lẽ tan chảy, cô vô thức kẹp chặt hai chân, sợ mình vô ý thức làm lộ ra sự động tình, đồng thời cũng hơi hoảng sợ vì mức độ phù hợp của cơ thể hai người.

Rốt cục, Nghê Yên dựa vào anh để điều hòa hơi thở, không thể tưởng tượng chỉ một nụ hôn đã có thể kích động đến sắp mất kiểm soát.

"Em nên về rồi." Cô nhẹ giọng nói.

"Ừm" Lâm Thành Húc vuốt lưng cô, thấp giọng thở dài, "Anh không muốn để em đi."

Cô cười, chống tay rời khỏi lồng ngực anh.

"Anh không đưa em vào được." Lâm Thành Húc dừng một chút, nói: "Không tiện."

Bên dưới anh nhô lên một cái lều nhỏ.

Nghê Yên cười khúc khích, cúi xuống hôn phớt anh, "Tạm biệt"

Cô mở cửa xe đi xuống, Lâm Thành Húc nắm tay cô, "Ngày mai... Ngày mai khi nào em tan sở, cùng nhau ăn tối được không?"

Nghê Yên chớp mắt nhìn anh: "Dạo này dự án của công ty chuẩn bị tiến hành, thời gian làm việc hơi thất thường. Hay là ngày mai em báo lại được không?"

Lâm Thành Húc dịu dàng cười, buông tay cô ra, "Được, em mau vào đi, lát nữa mưa to sẽ bị ướt đấy."

"Vâng" Nghê Yên cầm túi xách, xuống xe rời đi.

Lâm Thành Húc ngồi trong xe nhìn cho đến khi cô đi vào hẳn toà nhà mới lái xe đi.

...

Nghê Yên nhẹ bước vào nhà, lại nghĩ đến trong tay còn đang ôm Ipad của Triệu Hoan, liền ghé vào trả lại cho cô ấy.

Triệu Hoan vừa tiễn cháu gái đến học thêm, chỉ có một mình cô ở nhà, Nghê Yên lấy Ipad từ trong túi ra: "Xem thử có vấn đề gì không."

Triệu Hoan khịt mũi, "Nhìn bộ mặt rạng rỡ của cậu kìa, giống như một con hồ ly vừa hút máu một thư sinh vậy."

Nghê Yên vỗ vai bạn, cười mắng: "Mau kiểm tra Ipad đi, nói linh tinh cái gì vậy."

"Hiện tại chỉ muốn kiểm tra cậu thôi, nói nhanh, công ty anh ta hoạt động thế nào? Có triển vọng không?"

Nghê Yên nhếch miệng: "Công ty tạm được, tôi không biết công ty có triển vọng hay không, nhưng anh ấy chắc chắn rất có triển vọng."

Triệu Hoan rất kinh ngạc: "Mấy năm rồi cậu không hẹn hò đúng không, sao mới gặp người đàn ông này hai lần mà xuân tâm nhộn nhạo như thiếu nữ mới lớn vậy? Thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt."

"Hôm nay tôi định đưa cậu đi cùng, là do cậu phải dạy kèm cho cháu gái thôi, đáng tiếc." Nghê Yên cười toe toét.

Triệu Hoan lòng khó chịu như mèo cào, kéo cô ngồi xuống bên giường, nghiêm hình bức cung: "Hôm nay cậu phải giải thích cho tôi hiểu, người đàn ông đó làm cách nào bắt mất hồn của cậu vậy?"

"Không thể nói cho cậu biết..." Nghê Yên đang hai tay ngã xuống giường của Triệu Hoan, "Dù sao hợp là hợp thôi, anh ấy không phải rất hài hước, nhưng có thể làm tôi cười thoải mái, mỗi câu nói ra đều thể hiện thành ý, không bóng bẩy, chỉ đơn giản là quan tâm cảm nhận của tôi."

Dừng một chút, cô nhếch khóe môi nói: "Vừa rồi hôn nhau, cậu không tưởng tượng nổi đâu, là nụ hôn đầu tiên của anh ấy."

"Mẹ kiếp" Triệu Hoan vội vàng chạy tới, "Đi xem mắt gặp phải trẻ vị thành niên sao?"

Biết Triệu Hoan đang nói đùa, Nghê Yên vẫn giải thích: "Không phải, anh ấy ba mươi tuổi, hơn tôi một tuổi."

Triệu Hoan: "Ba mươi tuổi, vậy mà cậu cũng tin chuyện anh ta nói kia à?"

"Sao lại không tin?" Nghê Yên khẽ hừ một tiếng, "Loại chuyện này không thể làm giả được, phản ứng rất rõ ràng..."

Triệu Hoan cau mày, lo lắng nói: "Làm sao..."

Nghê Yên đưa tay nhéo cô một cái, "Cậu làm gì vậy? Chuyện này có gì không tốt? Hay cậu muốn tôi cưới một người đàn ông đã có hai con à?"

"Không phải là không tốt... Nhưng mà, xem này..." Triệu Hoan cúi người lại gần, cùng cô nghiêm túc phân tích, "Đàn ông ba mươi tuổi, bình thường chỉ có hai tình huống, hoặc là chủ động, hoặc quá bị động -- chủ động có nghĩa là người đàn ông giữ mình trong sạch và bỏ qua những cám dỗ, chẳng hạn như anh ta tin vào một học thuyết nào đó và kiên quyết từ chối quan hệ tình dục trước hôn nhân, nói chung là loại đàn ông này có yêu cầu rất cao đối với bản thân, vì họ nghiêm khắc với chính mình, họ sẽ không đối đãi khoan dung với người khác, chuẩn mực đạo đức cực cao, yêu cầu đối với đối tác của họ lại càng khắt khe, sống với loại người này lâu dài sẽ rất mệt mỏi."

"Còn loại bị động thì sao?" Nghê Yên hỏi.

Triệu Hoan trợn tròn mắt, "Còn cần hỏi sao? Ở Trung Quốc, các xử nam lớn tuổi ít nhất cũng có 80% là bị động. Nói trắng ra là nghèo, hoặc vừa xấu vừa nghèo, hoặc là có khuyết điểm về nhân cách. Tóm lại, không có phụ nữ nào nhìn đến anh ta. Bây giờ trên mạng thường có những người đàn ông nói rằng họ còn trinh, vì vậy họ cũng yêu cầu đối tác của họ cũng phải còn trinh, thật là biến thái."

Nghê Yên nghe Triệu Hoan cao hứng nói chuyện, liền hỏi: "Không có loại xử nam tính cách bình thường sao?"

"Không có" Triệu Hoan nói, "Hoặc trong tiểu thuyết ngôn tình, hoặc trong game thì có thể."

Nghê Yên bật cười thành tiếng.

Triệu Hoan kéo cô lại, hỏi: "Đừng cười nữa, mau nói cho tôi biết, người đàn ông kia thuộc nhóm nào?"

Nghê Yên cười đáp: "Ra vậy, anh ấy là loại thứ ba."

"Loại thứ ba nào?" Triệu Hoan trợn tròn mắt.



Nghê Yên nói: "Loại thứ ba gọi là trời đất tạo thành, cơ duyên xảo hợp, ha ha ha ha!"

Triệu Hoan buồn cười lẩm bẩm: "Tôi thấy cậu không thể chờ để phá thân anh ta rồi."

"Quá ghê tởm!"

Nghê Yên hai tay ôm mặt hét lên, nhưng cũng không phủ nhận, sau đó cầm túi xách quay người rời đi, "Không giỡn với cậu nữa, tôi về đây."

Triệu Hoan đuổi theo nói: "Lần sau đi gặp anh ta thì nhớ dẫn tôi đi cùng!"

"Biết rồi"

Nghê Yên vẫy tay rời đi.

Trên đường về, cảm xúc của cô dần bình tĩnh trở lại.

Dựa theo lời nói của Lâm Thành Húc, chắc anh thuộc thành phần bị động nhỉ? Anh không học cấp 3, cha mẹ mất sớm, vào trường dạy nghề có môi trường lộn xộn, bị bạn bè lừa khi làm kinh doanh. May mắn thay, anh sống sót.

Hôm nay gặp mặt, cô chỉ muốn hiểu về anh hơn một chút, nhưng dường như trong quá khứ anh đã từng bị đạp dưới đáy xã hội, bị khinh bỉ và lừa lọc, có lẽ vì vậy anh không ôm nhiều hy vọng vào chuyện hôn nhân. Cô bỗng thấy đau lòng cho anh.

Không thể để Triệu Hoan biết quá khứ của anh, nếu không cô ấy sẽ không ngừng lải nhải cảnh báo cô.

Triệu Hoan là dạng người tin vào câu nói: Bi kịch của một người phụ nữ thường bắt đầu từ việc yêu một người đàn ông.

Trên đời này quả thật có rất nhiều ví dụ thực tế, bởi vì tin tưởng một người đàn ông có thể khiến cả đời không thể vãn hồi, nhưng cô hy vọng rằng mình có thể là một ngoại lệ.

Thật ra, mọi phụ nữ đang yêu đều ước mình là một ngoại lệ.

Nghê Yên lắc đầu, không muốn nghĩ quá sâu nữa.

...

Mấy ngày tiếp theo, Nghê Yên nghĩ mình và Lâm Thành Húc tiến triển rất tốt.

Không đề cập đến sự thân mật về thể xác của hai người mà là sự thân thiết và hòa hợp ngày càng trở nên tự nhiên.

Cô bận công việc nên anh cũng không muốn làm phiền. Cô không có thời gian ăn tối thì anh sẽ đón cô đi ăn khuya. Sợ cô đi ngủ quá muộn, anh mua những món ăn vặt cô thích để cô ăn trên đường.

Mùi vị rất ngon, nhưng mỗi lần ăn xong lại bị anh hôn đến hỗn loạn, để lại mùi gia vị trong khoang miệng của cả hai.

Ngày hôm sau, sau khi tan sở, Lâm Thành Húc mang cháo hải sản cho cô, cháo đặc sệt được đóng trong hộp cách nhiệt, mở nắp ra bên trong vẫn còn hơi nóng.

Nghê Yên thổi nhẹ, nếm thử, mùi vị rất ngon, mang hương vị của món ăn mẹ nấu, nhìn bao bì không giống đồ ăn bán sẵn, liền hỏi Lâm Thành Húc: "Là anh nấu sao?"

Lâm Thành Húc chậm rãi lái xe, đáy mắt hiện lên ý cười, "Ăn ngon không?"

"Anh làm thật à?" Nghê Yên kinh ngạc, "Thật là lợi hại, tay nghề của anh còn giỏi hơn cả mẹ em"

Lâm Thành Húc cười to, "Dỗ ngọt anh à? Anh chỉ rửa sạch nguyên liệu và cho vào theo hướng dẫn thôi. Bây giờ nồi cơm điện có thể nấu cháo được mà."

Nghê Yên ôm hộp giữ nhiệt tiếp tục ăn, thở dài: "Em sẽ bị anh vỗ béo."

Lâm Thành Húc hơi sững sờ, liếc nhìn cô một cái, nghiêm túc hỏi: "Lần sau anh sẽ nghiên cứu xem có món nào ít calo hơn không."

"Không, bình thường em không ăn tối." Nghê Yên cười với anh, "Nhưng dạo này thì khác, là bữa tối của tình yêu nên em vẫn phải ăn hết."

Lâm Thành Húc cười cười, nhịn không được đưa tay sờ lên mặt cô, muốn hôn cô một cái, nhưng anh còn đang lái xe, miễn cưỡng kiềm chế lại.

Vừa ăn, Nghê Yên vừa hỏi: "Ngày mai gặp ba mẹ em rồi, anh có quyết định địa điểm chưa ạ?"

"Cách nhà em không xa có một quán trà, anh vốn định đặt một nhà hàng, nhưng bố em nói không cần lãng phí."

Nghê Yên trong lòng thầm mắng, biết cha mẹ mình không phải sợ tốn kém mà sợ trò chuyện không ăn ý thì lúc đó nuốt không trôi cơm.

"Hoàn cảnh quán trà tương đối yên tĩnh, thích hợp để người lớn nói chuyện." Lâm Thành Húc cầm vô lăng nhìn chằm chằm phía trước, "Bảy giờ, em về kịp không? Mấy ngày nay em đều tan ca sau 9 giờ tối, vất vả như vậy, có muốn anh hẹn lại ngày khác không?"

Nghê Yên mỉm cười: "Gần đây khởi động dự án nên sẽ rất bận rộn, nhưng em đã nói với sếp là ngày mai em tan làm sớm."

Lâm Thành Húc hỏi: "Ngày mai tan sở, anh đến đón em nhé?"

Nghê Yên lắc đầu, "Không cần, anh có thể trực tiếp đến đó, đỡ phải đi đường dài, cũng không chắc lúc nào em tan làm."

Lâm Thành Húc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Không mất nhiều thời gian để đến căn hộ của Nghê Yên, cô ở cách công ty không xa, đi xe chừng mười phút, cô thường sống một mình ở đây, cuối tuần mới về ở với bố mẹ.

Cháo hải sản còn chưa ăn hết, cô đậy nắp chuẩn bị mang về nhà ăn tiếp.

Lâm Thành Húc điều chỉnh lại chỗ ngồi, mở rộng vòng tay với Nghê Yên: "Ôm anh một chút."

Nghê Yên bật cười, đặt hộp cơm cách nhiệt xuống, không tự chủ nghiêng tới, đè lên người anh như gấu koala, sau đó mổ vào cằm anh, cười hỏi: "Có nặng không?"

"Giống con gấu bông ấm áp," Lâm Thành Húc ôm lấy cô.

Nghê Yên cười nói: "Mùa hè anh còn muốn ôm em cho ấm à, không sợ say nắng luôn sao?"

Lâm Thành Húc bị cô làm cho buồn cười, ôm cô lên, hôn nhẹ lên má và dái tai cô, sau đó chuyển xuống môi, hỏi: "Được không?"

Nghê Yên buồn cười cúi người xuống, dùng ngón tay mềm nhũn vẽ vòng tròn trên ngực anh, "Anh được phép hoang dã hơn..."

Ánh mắt anh tối sầm, bàn tay đặt trên eo cô đột ngột siết chặt, tay còn lại ôm lấy gáy cô hôn, dùng lực mãnh liệt, như muốn nuốt trọn cô, hút hết oxy trong phổi cô.

Nghê Yên bị anh làm cho có chút hoảng sợ, không khỏi hơi giãy giụa, nhưng cánh tay bất động vẫn quấn quanh anh.



Cô bị hôn đến mức không còn dưỡng khí, thân thể cũng suy yếu, vừa nếm trải một loại kích thích khác, trong lòng vừa kinh hãi lại vừa mê man.

Lát sau Lâm Thành Húc mới buông cô ra, ôm mặt cô hỏi: "Sợ hả?"

"Không... Không có, chỉ ngạc nhiên về tốc độ tiến bộ của anh thôi."

Lâm Thành Húc cười cười, lại hôn cô, lần này rất nhẹ nhàng, hôn một lúc mới nói: "Sợ cũng muộn rồi, mai anh gặp ba mẹ xong thì em phải gả cho anh rồi."

Nghe đến đây, Nghê Yên sinh ra cảm giác kỳ quái khó hiểu, tuần trước cô còn phiền lòng về việc cha mẹ giục cưới, vậy mà tuần này cô đã bắt đầu yêu và chuẩn bị kết hôn rồi.

"Ngủ ngon." Lâm Thành Húc nói, "Lên lầu nghỉ ngơi đi."

"Vâng" Nghê Yên cũng hôn anh, "Anh cũng mau về nghỉ ngơi đi."

Lâm Thành Húc thở dài một hơi, nói: "Anh phải tự hạ nhiệt trước"

Phía dưới anh lại nhô lên...

Nghê Yên không khỏi bật cười: "Anh lúc nào cũng như vậy, không thấy vất vả sao?"

Lâm Thành Húc lắc đầu, "Bình thường không ai có thể trêu chọc anh đến mức nổi lên phản ứng như này."

"Em không có..." Nghê Yên kiên quyết phủ nhận, leo xuống khỏi người anh, "Là do sự tự chủ của anh kém"

Cô mở cửa xe đi xuống, Lâm Thành Húc nhắc cô mang theo hộp cơm cách nhiệt, Nghê Yên nhớ tới việc cô vừa ăn cháo hải xong liền hôn anh, không biết mùi vị trong miệng anh sẽ như thế nào?

"Sao vậy?" Lâm Thành Húc hỏi cô.

"Ừm..." Nghê Yên liếc nhìn hộp cơm anh đang cầm, "Không có gì, em chỉ đang nghĩ... Cháo hải sản có vị như thế nào, em nghĩ anh cũng đã được nếm rồi."

Lâm Thành Húc trầm thấp cười một tiếng, "Không tệ, cảm giác như đang bơi ở giữa đại dương."

Nghê Yên nín cười, cố ý trừng mắt nhìn anh một cái, ôm hộp cơm rời đi.

Dù đã vào nhà nhưng trái tim cô dường như vẫn ở trong xe, không khỏi bật cười khi nghĩ đến khả năng anh vẫn ở trong xe làm dịu cái lều kia.

Cô đột nhiên mong đến ngày mai để được gặp anh.

...

Ngày hôm sau đi làm, nghĩ đến cuộc hẹn lúc 7 giờ tối, Nghê Yên chỉ muốn hoàn thành công việc trong tay càng sớm càng tốt để có thể tan sở đúng giờ.

Thấy đã 6 giờ chiều, cô chuẩn bị tan sở nhưng ở bộ phận kỹ thuật có một việc cần đội thiết kế hợp tác để đưa ra phương án mới.

Công ty đã chuẩn bị cho dự án này vài tháng nay, cô không thể làm gián đoạn cả bộ máy được.

Nghê Yên đành phải gọi điện cho bố mẹ nói tạm thời không qua được, hẹn Lâm Thành Húc vào lúc khác được không.

Không ngờ ba Nghê lại nói: "Chúng ta đã gặp Tiểu Lâm rồi, con đi làm đi, đừng lo."

"Dạ? Không có con ở đó thì sao bàn chuyện hôn sự được ạ?"

"Để ba mẹ làm quen với Tiểu Lâm trước, khi nào con rảnh sẽ nói chi tiết."

Công việc bận rộn kéo dài đến tận 11 giờ đêm, Nghê Yên mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng nghĩ đến cuộc hẹn tối nay, cô lại cảm thấy lòng như lửa đốt, vừa về đến nhà liền gõ cửa phòng ba mẹ.

Ba mẹ chưa ngủ, đang ngồi trên giường bàn chuyện cưới xin của cô.

Nghê Yên hỏi: "Hôm nay gặp mặt thế nào ạ?"

Ba Nghê cho biết: "Ấn tượng ban đầu rất tốt, có vẻ là một thanh niên chân thành. Ba đang bàn với mẹ con về chuyện hồi môn, chắc là mua cho con một cái xe để sau này đi lại thuận tiện hơn."

Nghê Yên bật cười, "Mua xe cho con ạ? Ba mẹ hôm nay hào phóng quá, con không từ chối đâu nhé."

Mẹ Nghê tỏ vẻ không vui: "Không tổ chức hôn lễ thì đương nhiên phải cho con nhiều của hồi môn rồi, nếu không để họ hàng bạn bè biết thì cười gia đình chúng ta mất, không thể tuỳ tiện kết hôn như vậy."

Nghê Yên hơi sửng sốt, "Vậy là hôm nay mọi người đã bàn chuyện sính lễ rồi?"

Mẹ Nghê gật đầu, "Ừm, sính lễ là 680.000 tệ."

Nghê Yên nghe thấy dãy số này, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Cái gì?"

Mẹ Nghê lặp lại lần nữa: "680.000, con số may mắn, khởi đầu thuận lợi."

Nghê Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, buột miệng nói: "Tại sao lại là 680.000 tệ"

Mẹ Nghê bị cô quát một tiếng làm cho sửng sốt, sau đó bực bội nói: "Tại sao? Con kết hôn mà ngay cả hôn lễ cũng không có, cậu ta cũng là ông chủ, số tiền này có là gì đâu?"

"Mẹ cưới hay con cưới?!" Nghê Yên nổi giận, "Sao hai người không bàn trước với con chuyện này?"

Mẹ Nghê đột nhiên ngồi bật dậy, tức giận nói: "Con nổi điên cái gì? Lễ cưới không có, vậy thì sính lễ phải lớn một chút, nếu không họ hàng bạn bè sẽ xem thường gia phong nhà chúng ta quá tuỳ tiện khi gả con gái rồi."

"Con không muốn tổ chức hôn lễ, là do con không muốn." Nghê Yên tức giận hét lên, "Con không muốn phải giả tạo cười nói với cả những người không thân thiết, những nghi thức nhàm chán lại còn lãng phí tiền bạc. Con không muốn!"

Mẹ Nghê tức giận đến phát run, chỉ vào cô, mắng: "Mẹ kiếp! Con làm loạn à? Nửa đêm nửa hôm hét vào mặt mẹ như vậy?"

"Được rồi, hai mẹ con bớt lời đi." Cha Nghê ngăn mẹ Nghê lại, sau đó quay sang khuyên bảo con gái: "Nhà chúng ta cũng không nghèo đến mức hám tiền, chủ yếu là vì nhìn thành ý của đối phương, hơn nữa mẹ con nói cũng không phải vô lý, nếu không tổ chức hôn lễ sẽ có tin đồn bên ngoài, dù sao sính lễ cao một chút để họ hàng biết rằng con gái nhà mình không phải là không lấy được chồng."

Ngừng một chút, cha Nghê lại nói: "Mà sính lễ có nhiều, cuối cùng chẳng phải là cho vợ chồng các con sao?"

Nghê Yên vẫn còn tức giận, hai mắt đỏ bừng, đứng ở cửa phòng khịt mũi nói: "Muốn cưới thì không có sính lễ con cũng cưới, đã không muốn cưới thì có bao nhiêu sính lễ con cũng sẽ không cưới."

Cô đóng sầm cửa lại trở về phòng, cha mẹ cô từ phòng bên cạnh tiếp tục nhỏ giọng cãi nhau, nói cô quá hư hỏng, không khôn ngoan, gần ba mươi tuổi vẫn còn ngu ngơ như vậy.

Nghê Yên thực sự không hiểu. Cô đã gần ba mươi, ba mẹ cô dựa vào cái gì mà thay mặt cô ra giá cho cuộc hôn nhân này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.