Dù em ở nơi đâu, anh vẫn sẽ âm thầm theo dõi và bảo vệ che chở cho em suốt cả cuộc đời này.
................
Thuỵ Sĩ rạng sớm..
Ánh nắng ban mai của sáng sớm chiếu rọi lên gương mặt có chút nhợt nhạt của Tô Niên, cô mặc váy hoa dài đến đầu gối tay cầm bình tưới nước cô từ từ rãi nước vào từng khóm cây xum xuệ ở giữa hàng rào.
Sắc nắng cùng luồn gió nhẹ, làm cho mái tóc đen dài của cô bay bay.
Dù rằng đã ở nơi này gần một tháng, nhưng cảm giác vẫn như ban đầu. Trống vống, lạnh lẽo, không bóng người.
Đây là cách cô hình dung về cuộc sống hiện tại của mình. Cô không muốn tiếp xúc với bất cứ ai, cô cũng không muốn ở cạnh bên ai. Cô muốn yên tĩnh. Cô muốn cuộc sống bình yên như thế này. Không âu lo buồn rầu không phải rất tốt hay sao?
Nhưng tại sao lại cảm thấy có chút gì đó thiếu thiếu... rất khó tả. Cũng đã một tháng cô và anh không gặp nhau, cũng không hề liên lạc gì với nhau cả.
Cô cười khổ, chắc có lẽ hiện tại anh đang cùng cô gái kia ôn lại kỉ niệm xưa. Cũng chẳng thèm để tâm đến cô.
Rời xa nhà cũng lâu ngày, Tô Niên không muốn Tô Hạo lo lắng nên cô quyết định gọi về nhà nói với ông một tiếng. Cô nói, cô muốn đi giải khoay một chút, muốn rời xa Bắc Kinh một khoảng thời gian, mong ba đừng lo lắng cho con.
Tô Hạo cũng gật gù đồng ý, trước khi cúp máy ông còn căn dặn cô đủ điều.
Đặt bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-ong-trum-xa-hoi-den/929435/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.