Trở về biệt thự. Lãnh Hoành Dục khó chịu nắm tay Tô Niên kéo vào trong, tiếng nói thất thanh của anh khẽ nói lớn đủ để cho Âu Nhã nghe rõ ràng.
- Cậu nhanh chóng tìm kiếm những mẫu váy cưới mới nhất. Đem về biệt thự cho tôi.
Lãnh Hoành Dục có phần không vui nói, ánh mắt cứ giáng vào mặt cô vuốt ve vết xước trên gương mặt Tô Niên.
Âu Nhã cũng không muốn ăn cơm chó, cho nên cũng tuân lệnh mà đi ra ngoài tìm kiếm những thứ mà ngài Lãnh căn dặn.
- Còn đau không? - Lãnh Hoành Dục nhìn Tô Niên đáy mắt loé lên tia đau lòng.
Có biết là anh còn không dám ra tay đánh mắng cô nữa.. Nay lại bị người phụ nữ kia quát mắng thảm thương. Bảo anh bình tĩnh làm sao được.
Tô Niên nắm lấy cánh tay anh đang vuốt ve mặt cô, nét cười lộ rõ ở khoé môi. Cô đang cười vì anh quá mức yêu thương cô, cưng nựng cô..Nhưng cô lại không biết một bi kịch tàn nhẫn đang dần dần ập đến với cô.
Anh nhìn cô một lâu sau đó điềm đạm nhã ra từng câu chữ.
- Có biết là anh rất đau lòng không? Niên Niên tại sao em không đánh trả. - Anh vừa cau mày vừa giúp cô xoa nhẹ vết đỏ trên nương mặt.
Bé con của anh bị đánh như thế, tim anh như muốn vỡ rụng..
Cô hít mũi, bàn tay nhỏ bé vòng lên cổ anh từ tốn nói.
- Em nhịn không phải em sợ. Mà em chỉ không muốn bản thân em và anh phải dính líu đến những chuyện nhỏ nhặt này..
Cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-ong-trum-xa-hoi-den/929427/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.