Chương trước
Chương sau
Thuở bé, có một năm được ba ba dẫn đi xem pháo hoa. Khi đó, Giang Thu Ảnh còn chưa biết cái gì là pháo hoa. Nàng còn nhớ, cái cảm giác đầy ngạc nhiên đến choáng ngợp khi phút đầu tiên nhìn thấy bầu trời rực rỡ sắc màu ấy. Sau này, cho dù có thêm bao nhiêu lần, cho dù pháo hoa có đẹp hơn ngày đó bao nhiêu lần, nàng cũng không tìm lại được cảm giác ban đầu kỳ diệu ấy.

Mà lúc này...

Giang Thu Ảnh ngẩn ngơ, lại cảm giác như có muôn ngàn pháo hoa nở rộ. Trong lồng ngực, trái tim non nớt đập vang những tiếng dội của cảm xúc tinh khôi. Trong một thoáng, phân không rõ là say là tỉnh, là thực là mộng, là chân là huyễn. Trước mắt nàng, chỉ đọng một hình ảnh duy nhất.

Gương mặt ấy, đôi mắt ấy. Nam nhân ấy.

Đột nhiên, hắn cười.

Giang Thu Ảnh ngẩn ngơ. Có lẽ, nàng đúng là sắc nữ chính hiệu. Kiếp trước, từng ngắm vô số minh tinh. Kiếp này, gặp qua một vài cổ đại mỹ nam. Lại chưa từng bị kích thích lớn như vậy về thị giác. Nam nhân trước mặt, mỹ đến yêu nghiệt. Lần đầu nhìn hắn, tựa như lần đầu nhìn thấy pháo hoa năm ấy...

A Bạc hiển nhiên cao hứng, khóe môi cong cong, trong mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

"Vừa ý?"

Sắc nữ gật đầu như giã tỏi.

"Còn muốn ra ngoài tìm nam nhân?"

"Không muốn." - lắc đầu như trống bỏi. "Ở đây có cái tốt nhất rồi a."

Nam nhân cười càng sâu, tay trái vươn ra, chạm vào mặt tiểu nha đầu, không một chút ngại bẩn, lau lau nước dãi bên khóe miệng nàng. Mười tám năm làm người, giọng hắn chưa từng như vậy ôn nhu.

"Nếu là không muốn, vậy... suốt đời ở bên cạnh ta, có được hay không?"

Ngoài ý muốn chính là, Giang Thu Ảnh không đồng ý ngay, mà còn nghiêng đầu suy nghĩ.

A Bạc sốt ruột: "Có thể ngắm ta hàng ngày."

"Có thể ăn đậu hũ sao?"

Nam nhân cơ mặt co giật. Nàng, thật biết kiếm tiện nghi! Tuy nhiên cái này không sao. Đậu hũ của hắn, tất nhiên mình nàng được ăn.

"Có thể."

"Ngươi đang dụ ta?" mỗ nữ nghiêng đầu. "Ta mới không ngu như vậy."

"..." A Bạc khóe môi rút rút. Nàng rất thông minh sao?

"Không được nha. Không đồng ý với ngươi."

"Vì cái gì?"

"Ta... còn phải thành thân nha, đương nhiên không ở bên cạnh ngươi mãi được."

Cái gì?

A Bạc cảm thấy mình sắp nổi điên!

Nha đầu này, rốt cuộc nàng có phải nữ nhân không? Chính xác phải hỏi, nàng có bình thường hay không?

Tay cũng đã nắm. Ôm cũng đã ôm. Cô nam quả nữ vài ngày ở chung phòng. Nàng lại còn nghĩ muốn gả cho nam nhân khác?

Hắn nắm chặt tay, cơ hồ gầm lên: "Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào thú nàng!"

"Vì sao?"

"Nàng, chỉ có thể gả cho ta."

"Ách... cái này, hôn sự của ta Giang lão bà bà quyết định đấy."

"Ta đến cửa cầu hôn, không tin bà ta dám nói không."

"Ừm, vậy à? Coi như qua cửa bà bà, ta cũng không đồng ý."

"Lần này lại là nguyên do gì?" A Bạc nghiến răng nghiến lợi.

"Ta đã có người trong lòng nha... ta chỉ muốn gả cho hắn." Giang Thu Ảnh thập phần dứt khoát.

A Bạc cảm thấy trong lòng rét lạnh.

Thật ra, hắn đã sớm biết. Mỗi một lần nghĩ đến việc trong lòng nàng có người ái mộ, hắn đều hỏa khí bừng bừng. Từng vô số lần hắn tưởng tượng, nếu là nàng ở trước mặt hắn nói nàng yêu kẻ khác, trong lòng hắn sẽ là cái tư vị gì.

Hôm nay, hắn đã biết rồi.

Hóa ra, không có tức giận, không có phẫn nộ. Chỉ có một loại cảm giác trống rỗng. Và đau đớn. A Bạc thất lạc, cảm thấy mất đi một cái gì mà chính hắn cũng không rõ.

Là trái tim sao?

Hoặc giả, là niềm hy vọng của hắn.

Kẻ đó, là ai?"

A Bạc thanh âm khàn khàn, trong giọng nói có một chút run rẩy không thể kiềm chế. Hắn, mặc dù tuyệt không muốn nghe câu trả lời của nàng, lại vẫn không nhịn được muốn hỏi.

"Hắn?" Giang Thu Ảnh đột nhiên ngây ngốc cười, mắt mơ màng. "Là nam nhân tốt nhất trên đời!"

A Bạc sững sờ nhìn nàng, tim như bị ai đó bóp chặt.

Tiểu nha đầu lúc này tỏa ra một thứ ánh sáng nhu hòa mà thuần khiết. Nàng cười đến ngọt ngào, hiển nhiên trong suy nghĩ tràn ngập hình ảnh ý trung nhân. Gương mặt bầu bĩnh hắn yêu, xuất hiện một tia ửng đỏ, có hương vị e ấp của thiếu nữ, tinh khôi mà quyến rũ.

Hắn vô thức đưa tay, nghĩ muốn chạm vào gò má như hoa đào kia, rồi lại ép buộc bản thân từ bỏ.

Nàng ngồi ở đây, nhưng tâm lại bên người khác. Nụ cười này, ánh mắt này, phong thái này, vốn là dành cho kẻ kia. Hắn, có tư cách gì đi xâm phạm?

Lần đầu tiên, hắn có cảm giác bất lực.

Hắn không thiếu phương pháp có được nàng. Nhưng nếu là ép buộc, hắn không muốn, càng không nỡ.

Buông nàng? Hắn không cam lòng! Chỉ cần nghĩ đến tương lai, nếu có một ngày không được thấy nàng, hắn cơ hồ muốn nổi điên!

Giang Thu Ảnh ngừng một lát, phồng má trợn mắt, bĩu môi bổ sung: "Cũng là kẻ đáng ghét nhất trên đời này."

"Có ý tứ gì? Ngươi không phải yêu hắn sao?" Nếu đã yêu, vì sao nàng lại nói người kia như vậy?

"Ta đương nhiên thích hắn... ta thích hắn đến phát điên... Ô ô... :hixhix: hắn lại thường xuyên bắt nạt ta..."

"..." A Bạc trán nổi gân xanh. Lại có kẻ dám khi dễ tiểu nha đầu của hắn? "Ta giết hắn, giúp ngươi xả giận, có được hay không?"

"Không, không thể! Nếu là hắn bị giết, ta liều mạng cũng phải thay hắn báo thù... ô ô... nếu không có hắn, ta cũng không biết ta sẽ thế nào..."

"..." Sâu nặng như vậy? Nàng thực sự yêu kẻ kia đến thế?

Vậy hắn đâu? Hắn yêu nàng đến như vậy, trong lòng nàng hắn có một chỗ nào?

"Ô ô ô... quan trọng nhất là, ta cũng không biết hắn có hay không thích ta..."

"..."

"Ô ô... ta còn muốn quyến rũ hắn đấy! nhưng nếu hắn chê ta xấu, chê ta thân hình không hấp dẫn, ta lại phải làm thế nào... ô ô ô... ta thật khổ nha..."

Khổ? Nàng cũng dám trước mặt hắn than khổ! Có biết hay không, hắn ngay cả cảm giác muốn chết đi đều có. Đau đến xé tâm gan, lại như cũ không đành lòng nhìn nàng khóc, ôm vào lòng dỗ dành:

"Không có. Trong mắt ta, không nữ nhân nào có thể so sánh với ngươi!"

"Thật sự?"

Giang Thu Ảnh ngẩng đầu lên. Ở tư thế này, gương mặt nàng kề sát hắn, hơi thở của nàng quanh quẩn bên chóp mũi hắn.

A Bạc nghe trong đầu "Oành" một tiếng, mọi phòng tuyến đều bị đạp vỡ, lý trí hoàn toàn bị cảm xúc lấn át, không thể kiềm chế, rốt cuộc nhanh như chớp cúi xuống hôn nàng.

Giang Thu Ảnh còn đang ngơ ngẩn, trên môi đã truyền đến một trận nóng bỏng. Nàng toàn thân cứng đờ, tay chân không thể động đậy.

A Bạc trằn trọc hôn nàng, quyến luyến không muốn rời, thầm nghĩ muốn thời khắc này kéo ra vô tận. Nhưng dục hỏa bên dưới đã nhen nhúm, độc trong cơ thể hắn chưa hoàn toàn bị phá giải. Tuy rằng vạn phần không muốn, nhưng vẫn biết nặng nhẹ dời đi môi nàng.

Thình lình, tiểu nha đầu "oa" lên một tiếng. Nàng khóc đến thê thảm, còn lao vào đánh hắn.

"Ảnh nhi... đừng đánh nữa, tay nàng sẽ bị thương..." A Bạc đau lòng. Nàng nức nở đến đâu, hắn thương tâm tới đó.

"Ta đánh chết ngươi, ta nhất định phải đánh chết ngươi... a a a... đó là nụ hôn đầu của ta... ta đánh chết ngươi đồ khốn kiếp... ô ô ô... ta vốn là dành cho hắn... ô ô ô... vốn là của A Bạc..."

Nàng... A Bạc ngơ ngẩn, hoàn toàn ngây ngốc!

Nàng mới vừa nói cái gì? Là nhắc đến hắn, có phải hay không?

"Ảnh nhi... nàng vừa mới nói, A Bạc?" Lão thiên chứng giám, hắn chưa từng khẩn trương như vậy!

"Đương nhiên là A Bạc của ta... ô ô ô... ta còn muốn đêm mai sẽ quyến rũ hắn đâu... ngươi là tên khốn kiếp... bẩn, thực bẩn!" tiểu nha đầu vừa hô khóc, vừa lấy tay chà thật mạnh lên môi, ý đồ làm biến mất dấu vết của hắn.

"Chậm đã... người nàng yêu, không phải là Dung Cảnh?"

"Cái gì Dung cái gì Cảnh? Đó là tên chó má nào? Ta chỉ biết mỗi A Bạc của ta thôi... ô ô ô... A Bạc, ngươi ở đâu... có kẻ phi lễ ta a... ô ô ô..."

A Bạc :secret: : "Vậy, ta là ai?"

"Ngươi không nói, ta làm sao mà biết? Tránh! Ta muốn đi tìm A Bạc của ta... ô ô ô... A Bạc..."

A Bạc ngơ ngẩn cả người, đột nhiên cười to. Tiếng cười này, phát ra từ phế phủ, làm gương mặt hắn trở nên chói lòa, khiến Giang Thu Ảnh đang nháo cũng phải ngẩn ra nhìn không rời nổi mắt.

Nói chuyện cùng nàng, quả nhiên vất vả hơn đi ma luyện!

Ít nhất, lúc ma luyện, hắn trong mọi tình huống vẫn bảo trì bình tĩnh. Mà trước nàng, bao nhiêu cũng không đủ dùng.

Nàng, thật biết cách đày đọa hắn!

Bất quá, thế lại có sao? Nghe được câu nói kia của nàng, biết được tâm ý của nàng, dù là bắt hắn phải làm như thế nào, cũng tuyệt đối xứng đáng.

Tiểu ngu ngốc, cư nhiên coi hắn là người lạ... Hắn rõ ràng bỏ dịch dung trước mặt nàng, nàng lại vẫn không nhận ra. Lỗi cũng tại hắn, rảnh rỗi đi nói chuyện với người say!

Hừm, nhưng mà, tiểu ngu ngốc khi say rượu gan lớn dị thường, nguy hiểm nhất là còn không biết đến hai chữ cảnh giác. Sau này, nếu là nàng uống rượu, nhất định phải có hắn bên cạnh. Nếu là không có, một giọt cũng không cho nàng uống!

A Bạc bất đắc dĩ lấy ra lớp mặt nạ, trong chớp mắt đã lại trở thành A Bạc tuấn tú, kéo Giang Thu Ảnh vào lòng: "Ảnh nhi, là ta."

Giang Thu Ảnh nhìn nhìn, rồi gục mặt vào ngực hắn, tấm tức : "A Bạc! Ô ô ô... ngươi vừa rồi đi đâu, có người khi dễ ta... ô ô ô..."

"..." Hết cách với nàng. "Thực xin lỗi."

"Người ta sợ hãi."

"..." Nàng có sao? Hắn chỉ thấy một tiểu sắc nữ to gan...

"Lần sau đừng bỏ ta như vậy."

"Không có lần sau." A Bạc ôm thật chặt tiểu nhân nhi, hận không thể khảm nàng vào trong ngực. "Đời này, ta là của nàng."

"Thật sự?"

"Thật sự!"

"Vậy ngươi... thích ta sao?"

"Ta yêu nàng, tiểu ngu ngốc, Ảnh nhi của ta..."

Nụ hôn lần này, rất sâu rất sâu, ôn nhu vô cùng. A Bạc mải mê mút lấy đôi môi của Giang Thu Ảnh, liều chết kìm nén dục hỏa cũng không muốn rời ra.

Cho đến khi Giang Thu Ảnh nhớ tới nụ hôn của các diễn viên trên truyền hình, không thấy hắn làm giống như vậy, bèn chủ động thực hành, đưa đưa cái lưỡi nhỏ ra, quấn vào lưỡi hắn..

"Chết tiệt! Tiểu yêu tinh!"

A Bạc hạ thân đã bành trướng cực đại, dục hỏa bạo phát đến mức khó khống chế, liền cả kinh buông Giang Thu Ảnh ra, điểm huyệt ngủ của nàng. Sau khi bế nàng lại giường, cẩn thận kéo chăn, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh điều tức.

Khi hắn trở về trạng thái bình thường, đã là tinh mơ hôm sau.

A Bạc lau lau trán. Trời lạnh, nhưng hắn đẫm mồ hôi. Không nghĩ tới phải mất hơn ba canh giờ, Thanh Tâm quyết mới trừ được dục hỏa.

Nàng, sức ảnh hưởng đến hắn quá lớn!

Hắn từ lâu đã sớm khống chế tốt lắm. Hai năm gần đây, gần như không nảy sinh dục hỏa. Mỗi ngày đều cần mẫn luyện Thanh Tâm quyết, cứ nghĩ hắn đối với sắc niệm đã đạt tới trạng thái voi dục vô cầu. Từng có không ít nữ nhân mọi cách quyến rũ, hắn vẫn không một tia dao động.

Chỉ có nàng...

A Bạc nhìn người trong lòng vẫn còn đang ngủ, nội tâm thỏa mãn. Hắn đưa tay vuốt má nàng, nhẹ giọng thì thầm:

"Ảnh nhi... còn nhớ, ta từng nói với nàng, chỉ hai loại người có thể thấy mặt thật của ta. Loại thứ nhất, nàng đã biết rồi, chính là người chết. Còn thứ hai, có hứng thú muốn nghe hay không?"

“Thứ hai, là thê tử của ta.”

“Ảnh nhi, nàng đã thấy mặt ta rồi. Nếu là nàng muốn chạy, cùng trời cuối đất ta cũng sẽ bắt nàng về chịu trách nhiệm…”

………….

Giờ Thìn, A Bạc tủm tỉm vác một bàn đầy thức ăn, mang lên phòng.

Mở cửa ra, đã thấy Giang Thu Ảnh thức dậy từ khi nào. Nàng ngồi yên lặng, tay chống cằm, mặt lộ vẻ suy nghĩ.

A Bạc chợt muốn cười. Hắn cảm thấy, điệu bộ suy ngẫm một chút cũng không hợp với tiểu nha đầu. Nàng, nên là vô tư khoái hoạt.

Sau này, mưa gió cứ để hắn gánh vác đi. Nàng, chỉ cần luôn tươi cười rực rỡ là tốt rồi.

“Đang nghĩ cái gì?”

“A Bạc…” Giang Thu Ảnh nghiêng nghiêng đầu nhỏ. “Ta đang suy nghĩ chuyện tối qua nha.”

“Tối qua?” A Bạc hơi rung động. Tiểu ngu ngốc hiện tại mặt mũi thanh tỉnh, hiển nhiên không còn say. Không nghĩ tới nàng cũng gan lớn như vậy đấy, chuyện đó cũng dám hiên ngang lẫm lẫm mặt không đổi sắc nhắc lại. Nếu là những nữ nhân khác, ngay cả nghĩ đến đều không dám đâu.

Ừm, tiểu thê tử của hắn, quả nhiên đặc biệt!

“Ân… ta đang nghĩ, tối qua ta rốt cuộc là làm gì nha? Rõ ràng là muốn đi ngắm mỹ nữ, rồi sau đó có đi hay không…” Giang Thu Ảnh vò đầu, hoàn toàn không để ý tới nam nhân bên cạnh sắc mặt càng ngày càng khó coi. “Ai nha… rốt cuộc là có đi hay không, tại sao một chút cũng không nhớ?”

“Thật sự, một – chút – cũng – không – nhớ ?”

Ách… như thế nào có cảm giác sau lưng lành lạnh…

Tiểu nha đầu liếc liếc hắn, giọng càng lúc càng nhỏ: “Ta… ta từ nhỏ nếu là uống rượu… tỉnh lại rồi sẽ không nhớ…”. Hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau, cúi đầu. Trông rất là tội nghiệp.

Có điều, lúc này A Bạc một chút cũng không cảm thấy tội nghiệp nàng. Hắn, chỉ cảm thấy lửa giận ngập trời!

Không nhớ! Nàng, lại dám nói không nhớ!

"Ngay cả ngươi nói những gì cũng không nhớ?"

"Ách... ta... nói qua cái gì sao?"

Giang Thu Ảnh ôm đầu. Thảm! Nàng rốt cuộc đã nói những gì?

Bí mật của nàng, có hai thứ.

Thứ nhất, nàng thích hắn. Cái này, hắn biết không sao, dù gì nàng cũng có ý định quyến rũ...

Thứ hai, nàng là dị hồn. Cái này, lại tuyệt đối không thể để hắn biết. Lỡ như... hắn cho nàng là quái vật....

Xong rồi xong rồi! Nhìn sắc mặt hắn, là bị nàng chọc giận?

"Giang - Thu - Ảnh." A Bạc gầm lên.

Giang Thu Ảnh cúi đầu chịu tội. Hu hu, lần sau, tuyệt đối không dám trước mặt hắn uống rượu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.