Sau khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người di chuyển ra phía bãi biển chuẩn bị cho màn pháo hoa.
Nửa đêm Qwen và anh ta tản bộ về phía đoạn bờ biển sau nhà - nơi những người đến dự tiệc đang tập trung lại để xem bắn pháo hoa. Nathan vòng tay quanh người cô, hắn thầm nghĩ ước gì người đang đứng cạnh hắn là Brenna. Qwen nhận ra Khalid và một vài người theo sau đang ở gần đó và chợt nghĩ có lẽ cô vũ nữ lúc nảy cũng đang ở đây. Ý nghĩ này khiến máu Qwen đông lại, và cô vội vã xán lại gần Nathan như thể cô ta có thể sẽ cướp lấy anh khỏi cô. Anh nhìn xuống cô chằm chằm khi kéo cô lại gần hơn.
“Em ổn chứ, bé yêu? Lạnh à?” Hắn hơi sởn da gà khi tự nói câu này.
“Em ổn.” Cô thì được một phen khoái chí.
Cô đi về phía trước, Nathan choàng cả hai cánh tay ôm vòng quanh vai cô. Cô hi vọng hành động này có thể đuổi xa cô vũ nữ nếu cô ta có vô tình thấy. Còn riêng Nathan, vẫn đưa mắt dò tìm xung quanh nhưng hắn chẳng thấy Brenna đâu, hắn có một chút thất vọng, cơn ghen trong lòng hơi trỗi dậy khi nghĩ đến cảnh Brenna và tên Kai đang đi cùng nhau. Hắn lo lắng rằng liệu hai người họ có đang thân mật với nhau như anh đang làm với Qwen không.
Tại chỗ của Brenna.
Cô đứng từ phía sau, ánh mắt len lỏi qua đám đông liếc nhìn hai người họ. Kai đứng kế bên, khoác tay qua vai cô.
"Em không định ngắm pháo hoa sao?"
"Tất nhiên là phải ngắm rồi. Cảnh đẹp như vậy tại sao phải lãng phí chứ." Cô hướng mắt lên trời.
"Haha... Coi kìa, lời nói và hành động của em mâu thuẫn quá đấy."
"Em có làm gì đâu."
"Vâng vâng."
Sau khi trêu chọc cô, hai người họ cũng cùng nhau ngắm pháo hoa. Hắn luôn liếc nhìn cô, nhưng cô lại chẳng một lần nhìn hắn. Hắn hiểu, hắn biết hiện tại cô đang nghĩ gì. Hắn cảm thấy có một chút đau lòng nhưng chẳng nói được gì, hắn biết trong lòng của cô vẫn còn hình bóng của tên Nathan lảng vảng. Sau khi thấy biểu hiện của tên Nathan ở sàn nhảy, anh cũng biết được hắn ta chắn chắn sẽ không dễ dàng buông tay Brenna, dù vậy Kai cũng không có ý định bỏ cuộc và dễ dàng trao Brenna lại cho tên đó.
Hai quả pháo hoa bay vọt lên không trung, bùng ra trong tiếng nổ chói tai phía trên vịnh biển, chiếu sáng tất cả trong một tấm màn sáng chói lấp lánh màu trắng và da cam, đem lại một trận mưa ánh sáng bao phủ mặt nước vẫn đang tĩnh lặng. Miệng Qwen há hốc ra khi còn nhiều pháo hoa hơn nữa đốt cháy không trung và nổ tung thành chiếc kính vạn hoa sắc màu.
Qwen không thể nào nhớ đã bao giờ được thấy màn trình diễn hùng vĩ thế này, có lẽ chỉ thấy trên ti vi, mà trên ti vi thì chẳng bao giờ được đẹp như vậy. Hết quả này đến quả khác, hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác, và hết ánh sáng này đến ánh sáng khác khi đám đông ồ lên, há hốc mồm kinh ngạc cùng phát ra những tiếng trầm trồ tán thưởng. Thật là phi thường. Những chiếc vòi ánh sáng bạc bắn lên không trung cao tới sáu mét, đổi màu sang xanh, đỏ, cam, và rồi trở lại màu bạc.
Nụ cười ngây ngô kinh ngạc thường trực khiến mặt Qwen tê cứng đau đau. Qwen liếc nhìn biểu hiện của Nathan, nhưng cô hơi thất vọng vì có lẽ chỉ có một mình cô là người vui.
Để kết thúc, một quả gồm sáu trái pháo bắn thẳng lên màn trời đêm rồi nổ tung cùng lúc, tắm mọi người trong ánh sáng vàng kim lộng lẫy khi đám đông bùng nổ tràng pháo tay nồng nhiệt, điên cuồng. Tiếng vỗ tay lại nổ lên lần nữa.
“Ôi, Nathan... thật là tuyệt vời.” Cô cười rạng rỡ với anh còn anh thì cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô.
“Đến lúc đi rồi.” Anh thì thầm, nụ cười rộng mở trên gương mặt đẹp đẽ của anh, và ngôn từ của anh chứa đựng bao nhiêu là hứa hẹn, đó là Qwen nghĩ.
Tự dưng, cô cảm thấy rất mệt. Hắn liếc nhanh lần nữa, Khalid ở gần đấy, đám đông đang tản mát quanh hai người họ.
“Khalid muốn chúng ta đợi trong khi đám đông giải tán.”
Đôi giày cao gót đang bắt đầu hành hạ cô.
“Anh nghĩ màn trình diễn bắn pháo hoa này hẳn là làm cho anh ta già đi hàng trăm tuổi.” anh nói thêm.
“Anh ta không thích pháo hoa sao?”
Nathan nhìn xuống cô đầy trìu mến và lắc đầu nhưng không nói gì thêm.
Bản nhạc lại nổi lên lần nữa từ phía sàn khiêu vũ nhưng đó là một tay DJ đang chơi một bản nhạc dance, tiếng bass đập thình thình không ngớt.
“Em có muốn nhảy không?”
Cô biết là anh đang cố gắng phân tán cô khỏi điều gì đó và nó đã có hiệu quả.
“Em rất mệt rồi, Nathan. Em muốn đi, nếu được.”
Nathan liếc nhìn Khalid, anh ta gật đầu, và hai người họ đi về phía ngôi nhà, theo sau một cặp khách đang say khướt. Đôi chân cô đang đau điếng vì bị giam hãm trong đôi giày cao ngất và chật cứng của mình.
“Chúng mình sẽ chào tạm biệt bố mẹ em trước khi về.” Nathan dẫn cô qua một đám khách tới chỗ ông bà Breslin, hai người chúc họ đầy trìu mến và tạm biệt thân tình.
“Hãy đến đây nữa nhé, Nathan, thật dễ chịu khi có cháu ở đây.” Bà Breslin nói chân thành.
Sau khi chia tay bố mẹ cô ở đấy, Nathan bảo cô hãy đứng đây đợi anh một lát rồi anh quay ngoắt đi. Thật thất lễ nếu anh không chào tạm biệt những người đồng giới đến dự. Và Qwen ngoan ngoãn đứng ở đấy đợi anh.
Sau khi ngắm pháo hoa xong. Trong sự im lặng mệt mỏi và thanh thản, Kai diều Brenna đi về phía mặt tiền ngôi nhà, nơi vô số những chiếc xế hộp đang xếp hàng đợi đón các vị khách.
Cô bặm môi tò mò, cô chẳng hiểu vì sao anh ta lại thích buổi tuối hôm nay mặc dù cô cảm thấy rất nhạt nhẽo. Không phải là cô không thích tiệc tùng mà là do cô bị tên Nathan xoay vòng vòng như xoay dề vậy.
Hắn nhìn chằm chằm cô rồi nhăn trán lại, có lẽ hắn biết cô đang nghĩ gì.
Gần tới xe, cô chợt nhớ là cô đã để quên ví ở trên bàn ăn tối, vì vậy cô đã một mình trở ngược vào bên trong. Khi cô bước vào, nơi này vẫn còn ánh sáng nhưng khá vắng vẻ, ngoại trừ một cặp đôi đang đứng nói chuyện ở cuối đầu đằng kia. Cô mặc kệ, nhanh tay với lấy túi của mình.
"Brenna?"
Một giọng nói nhẹ nhàng khiến cô giật mình, cô quay ra thấy một phụ nữ mặc váy dài tulle màu tím đã tiến lại gần cô, không cần nghĩ cô cũng đoán được đây là ai.
“Tôi rất vui khi cô có một mình.” Cô ta nói nhẹ nhàng “Suốt cả tối nay, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Brenna hơi cứng người "Khiếp thật, làm sao mà cô ta lại biết tên mình? Coi như hôm nay mình gặp xui rồi." Cô nghĩ, người phụ nữ này muốn cái quái quỷ gì ở cô không biết.
“Xin lỗi, nhưng tôi thì không muốn thế.” Brenna lạnh lùng nói và định quay trở người bỏ đi.
Đây có thể nói là lần đầu bọn họ gặp nhau cho nên giữa hai người họ chắc chắn sẽ không thể nào có xích mích gì. Nhưng Brenna đã nhìn thấy được ánh nhìn của Qwen khi cô còn ở sàn nhảy cùng "chồng cô ta". Và ánh nhìn đó không hề tốt lành gì và đó chính là lí do tại sao Brenna lại tỏ vẻ thô lỗ, khó chịu khi Qwen nói muốn gặp cô.
"Brenna, tôi không phải kẻ thù." Và dĩ nhiên Qwen cũng hiểu những ý nghĩ đó của Brenna.
Qwen mỉm cười ngọt ngào nhưng có nét giả tạo và ra hiệu cho Brenna ngồi xuống bên bàn. Vì cô không biết phải làm sao trong trường hợp thế này, nên đành làm như cô ta yêu cầu.
Mọi người nhìn vào thì sẽ nghĩ Brenna đáng sợ hơn Qwen. Hai quý cô có phong thái khác hoàn toàn nhau đang ngồi cùng nhau. Brenna mang một nét đẹp quyến rũ chững chạc trong bộ váy sa-tanh bạc gợi cảm. Qwen thì giống như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích trong chiếc váy phồng tím lavender, ngây thơ trong sáng. Phong cách có thể làm cho mỗi người có mỗi cái nhìn khác nhau.
“Cha tôi đã chia sẻ môt vài điều về con người cô. Tôi sẽ ngắn gọn thôi, Brenna. Tôi biết cô nghĩ gì...”
Brenna bình thản nhìn Qwen đăm đăm, không lộ ra bất cứ điều gì, nhưng cô vui mừng là Qwen biết điều đó. Nó khiến cô không phải nói với cô ta, và bỏ qua trò rào đón đuổi bắt. Phần nào trong cô cũng rất tò mò trước những gì cô ta phải nói.
Qwen ngừng lại, liếc qua vai Brenna.
“Thư ký của Nathan đang quan sát...”
Brenna ngó quanh thấy anh ta đang càn quét khắp nơi từ lối vào. Một người nữa đi cùng với anh ta. Họ đang nhìn ngó khắp nơi nhưng không nhìn thẳng vào Qwen và Brenna.
“Nào, chúng ta không có nhiều thời gian.” Qwen vội vã nói.
Tuy ở cùng Nathan chưa lâu nhưng theo Qwen nghĩ thì hắn ta không quen với bất cứ cảm xúc tích cực nào mà bản thân có thể có. Anh đã lún quá nhiều vào xúc cảm tiêu cực. Nhưng rồi, có lẽ chính Brenna đã làm nó xuất hiện. Đó có lẽ là điều tạo nên một cái gai đang cắm sâu trong lòng của Qwen và cô muốn nhổ nó đi thật nhanh. Những điều cô làm là đều theo cảm xúc xuất phát từ tận đáy lòng cô để rồi cô lại quên mất mục đích thực sự ban đầu.
“Hiển nhiên là Nathan đang hứng thú với cô. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy hứng thú với một người phụ nào như vậy, chưa bao giờ." Qwen nhấn mạnh vào từ cuối cùng.
“Có lẽ cô chắc chắn hiểu rõ được vị trí của tôi và cô khác nhau như thế nào. Tuy vậy, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy lại đối xử ngọt ngào với một người phụ nữ như thế... Tôi biết tôi chỉ vừa mới đến bên cạnh anh ấy, chưa bước vào được lòng anh nhưng tôi vẫn sẽ luôn cố gắng.”
"Cô ta đã quan sát mình suốt lúc nhảy với tên Nat sao? Ai mà lại đi làm như thế, thảo nào lúc đấy cứ cảm thấy hơi lạnh lạnh người." Brenna nghĩ.
"Và tôi hiển nhiên biết là cô có cảm xúc vượt quá mức độ với anh ấy." Nụ cười ngắn ngủi vụt qua môi Qwen.
"Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của chúng tôi nên tôi sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện. Nhưng để tôi làm rõ lại: Tôi là vợ của anh ấy, danh chính ngôn thuận ở bên anh ấy. Nếu cô cứ phất đuôi ve vãn xung quanh anh ấy tôi sẽ tìm cô, quý cô ạ, và sẽ chẳng dễ chịu gì khi tôi làm thế đâu." Qwen chòng chọc nhìn Brenna, đôi mắt xanh lạnh ngắt khoan thẳng vào óc cô.
"Nếu cô thực sự muốn khiến anh ấy hạnh phúc, và nếu cô muốn bản thân được hạnh phúc thì hãy để anh ấy đi."
Lời đe dọa của Qwen thật quá lạ lùng, vượt quá giới hạn, một tiếng cười khúc khích không tình nguyện, không tin nổi vuột ra khỏi môi Brenna. Trong tất cả những gì Qwen có thể nói với cô, điều này là những lời không đáng mong đợi nhất.
“Cô... cô nghĩ chuyện đó buồn cười sao Brenna?” Qwen mất tinh thần lắp bắp.
Gương mặt Brenna xịu xuống, sa sầm. Cô đang tự hỏi tại sao cô lại ngồi ở đây, nghe những điều vớ vẩn này từ Qwen chứ không phải từ bất cứ ai khác. Brenna chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn cô ta.
“Tôi cười vì sự trơ tráo của cô, tiểu thư ạ. Việc giữa Nathan và tôi chẳng liên quan đéo gì tới cô hết. Và nếu anh ấy có rời bỏ cô và cô bắt đầu đến tìm tôi, tôi sẽ đợi, cô cũng đừng e ngại gì cả. Và có thể tôi sẽ cho cô nếm mùi vị trong lời đe dọa của cô, thậm chí còn hơn là cô đang tưởng tượng nữa cơ. Cho nên cút xa khỏi tôi đi.”
Miệng Qwen há hốc, cô trợn mắt lên nhìn Brenna.
“Giờ nếu cô cho phép, tôi có nhiều việc hay ho để làm hơn là mất thời gian với cô.” Brenna quay gót, cơn giận dữ xuyên qua cơ thể, cô hiên ngang tiến về phía lối ra, vừa lúc Nathan đi tới nhìn đầy bối rối và lo lắng.
“Qwen em đây rồi!” anh lẩm bẩm, rồi hơi bất ngờ khi thấy Brenna.
Brenna bước qua anh, không nói năng gì.
“Bren!”.
"Nathan, sao anh lại gọi cô ta thân mật như thế?" Qwen vội vàng nắm chặt lấy tay hắn, giữ hắn lại. Nếu cô không làm vậy, có lẽ hắn thực sự sẽ đuổi theo Brenna và mọi kế hoạch sẽ đi tong hết.
Brenna dừng lại và đối mặt hắn.
“Có gì không ổn sao ngài Nathan? Và xin ngài đừng gọi tôi mùi mẫn như vậy, ngài đang mang phiền phức đến cho tôi đó.”
Hắn nhìn cô, vẻ lo lắng hằn trên nét mặt, miệng rúm lại và đôi mắt lạnh giá. Hai người họ trừng trừng nhìn nhau. Cô có thể thấy chuyện này sẽ kết thúc bằng một trận chiến nếu cô không nhanh chóng rời đi.
Đôi vợ chồng đang đứng nhìn bóng lưng của Brenna rời đi. Qwen nhìn vào bàn tay hắn, hắn đang thả lỏng mặc dù cô vẫn đang nắm chặt nó.
"Em đã làm gì sai sao...? Nếu điều em làm khiến anh khó chịu, em có thể đi tạ lỗi với cô ấy." Cô gằng giọng xuống.
Hắn hít một hơi dài rồi thở ra, hắn bắt đầu cười. Một nụ cười giả tạo đầy ấm áp hiện lên gương mặt hắn. Hắn đưa ngón cái lướt dọc theo đường môi dưới đang phụng phịu của Qwen.
“Đừng để cô ta làm hỏng buổi tối của chúng mình, xin em đấy Qwen.” Bất giác cô lại bị lời cầu xin ấy đốn cho gục tại chỗ.
Hắn nâng cằm cô lên và nhẹ nhàng lướt môi hắn lên môi cô. Cô cười mỉm ưng thuận, nháy mắt lại với anh. Hắn đứng thẳng người, nắm lấy khuỷu tay cô.
“Anh sẽ hộ tống em đến ra ngoài xe nhé.”
Qwen hí hửng khoác chặt lấy tay anh, mọi phiền muộn của cô lúc tối đều đã được hắn nhanh chóng xoa dịu đi chỉ bằng một hành động nhỏ. Nhưng đâu ai biết được rằng hắn đang phải nghiến chặt răng tức giận, trong lòng hắn vẫn đang rất khó tả. Hắn lo lắng, muốn được nói chuyện với Brenna, nhưng đoán rằng điều đấy sẽ chẳng thể nào làm được.
Sau khi bỏ đi, Brenna giận đùng đùng trở ra ngoài phía xe, chỗ Kai đang đợi cô. Kai nhìn cô chằm chằm khi nhiều vị khách đi qua, tảng lờ hai người họ đi. Trông anh rất nghiêm túc. Nhìn quả mặt hầm hầm của cô anh biết được nếu bây giờ mà đứng ở đây hỏi chuyện cô chắc chắn sẽ cáu gắt lên và mọi ánh mắt của những người khách sẽ đổ dồn vào Brenna, và khi mọi người chăm ch8am nhìn vào cô chắc chắn cô sẽ giận cá chém thớt. Nhưng có lẽ là do hắn nghĩ quá, Brenna cho dù có tức giận cách mấy cũng không ngu ngốc mà đứng đấy làm mấy hành động để trở thành tâm điểm đâu.
“Anh cần phải đưa em về nhà thôi. Đi nào.” Hắn mỉm cười.
Ở chỗ xe ô tô, Jame đưa cho Kai một chiếc phong bì. Anh cau mày với nó và liếc nhìn cô khi một người bảo vệ dẫn cô vào trong xe. Kai trèo vào xe và đưa cô chiếc phong bì, chưa mở, trong khi một người bảo vệ ngồi vào chỗ lái của anh ta ở phía trước.
“Nó được gửi cho em. Một nhân viên đưa nó cho Jame.”
Brenna nhìn chăm chăm vào tờ giấy, bóc toạc nó ra, cô đọc nó rất nhanh trong ánh sáng lờ mờ.
"Có thể tôi đã đánh giá sai về cô. Và cô hoàn toàn đánh giá sai về tôi. Hãy gọi cho tôi, chúng ta có thể ăn trưa và làm bạn. Nathan không muốn tôi nói chuyện với cô, nhưng tôi sẽ vui hơn nếu chúng ta có thể có một mối quan hệ tốt và không có một mối quan hệ gì giữa cô và chồng tôi. Đừng nghĩ sai về tôi, tôi sẽ chứng minh, tin tôi đi. Gọi cho tôi: (206) 966 1421.
Tiểu thư Qwen Breslin."
Cô quăng cái ví cầm tay qua một bên. Brenna thực sự chẳng thể hiểu nào cô ta muốn gì khi liên tục kiếm chuyện với cô.
"Ai chọc ghẹo gì em thế?"
"Anh đoán xem."
Kai đưa tay choàng qua đầu cô, kéo đầu cô thật mạnh nằm vào vai hắn.
"Anh có thể xem lá thư đó chứ?"
Cô kéo phăng cái mặt nạ trên mặt ra, quăng qua một bên ghế rồi ngồi im lặng. Tên Kai cũng hiểu tình hình nên chẳng mở miệng nữa, nếu bây giờ mà cứ léo nhéo không chừng Brenna sẽ giết hắn ngay tại chỗ mất. Dĩ nhiên đó cũng chỉ là dòng suy nghĩa đùa của hắn. Tuy vậy, hắn vẫn thực sự không đoán ra được ai là người đã gây chiến với Brenna. Trong thời gian quen biết, hắn cũng rõ được một phần tính tình của cô. Cô không hiền như mọi người nghĩ. Nếu không ai kiếm chuyện với cô thì giữa cô và họ sẽ chẳng có gì cả, nhưng nếu gây chiến với cô, thật sự không nghĩ được kết quả của đối phương sẽ tệ như thế nào. Cô đưa cho anh ta lá thư trên tay. Anh ta cầm lấy, đọc lướt qua. Anh đưa tay lên cằm, xoa xoa.
"Hmmm... Nhìn thì có lẽ là một lá thư thân thiện, nhưng dựa vào biểu hiện của em thì đây chính xác là một lá thư đe dọa nhỉ."
Không đợi Kai hỏi lại, cô kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra. Nếu không chia sẻ với ai thì có lẽ cô sẽ tức điên lên mất.
"Haha... Không ngờ em lại có thể bật lại vợ và con gái của ông trùm mafia đấy! Em có biết nếu gây chuyện với những người như thế sẽ có kết quả nào không?" Hắn cười khoái chí.
Cô chỉ nhếch môi qua một bên, tỏ vẻ khó chịu.
Bản thân cô nghĩ Qwen sẽ chẳng thể nào làm lớn chuyện lên được vì rrong thư có nói Nathan không hề muốn hai người họ nói chuyện với nhau. Hơn nữa ngay cả bản thân Qwen cũng đã biết được một phần nào tình cảm của Nathan dành cho Brenna, nếu không xác định được tình cảm đó lớn tới mức nào mà lại ngang nhiên gây khó dễ cho Brenna thì Qwen chẳng khác gì đang tự mình đi tìm đường chết. Nhưng sau này Brenna cũng không thể không cẩn thận hơn.
"Dù sao anh cũng rất tự hào với những hành động của em đấy." Hắn vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô.
"Bây giờ thì hết chuyện rồi, không cần bực bội nữa đâu."
Hắn liếc nhìn cô, thật khó để nhìn thấy gương mặt anh ta trong bóng tối, nhưng anh đang cười tự mãn. Brenna nhìn ra ngoài cửa sổ vào bóng đêm, ngẫm nghĩ về một ngày dài dằng dặc. Những hành động và lời nói của Nathan ngày hôm nay đã làm cô phải suy nghĩ rất nhiều, có nhiều điều trong đó cô vẫn chưa hiểu và có những điều rất mâu thuẫn với nhau, cô không biết đâu là thật đâu là giả, và cũng không biết anh ta có thật lòng hay không hay chỉ đơn thuần là đang trêu đùa cô. Còn về tiểu thư Qwen, cô ta quan tâm đến Nathan, thật sâu sắc, rõ ràng là thế. Brenna có thể thấy điều đó, Nathan cũng quan tâm tới Qwen - nhưng không giống như vậy. Cô không biết phải nghĩ đến điều gì nữa. Tất cả mớ thông tin này khiến đầu cô đau điếng.
Cứ thế cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, suốt quãng đường về nhà, bầu không gian im lặng bao trùm cả chiếc xe.
Kai đánh thức cô dậy khi hai người họ dừng lại bên ngoài dinh thự.
“Em có cần anh đưa vào trong không?” anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô lắc đầu ngái ngủ. Tuy mệt mỏi nhưng cô vẫn còn khá tỉnh táo. Sau cái màn Kai để tay cô lên chỗ ấy của hắn cô đã đề phòng kỹ hơn rồi, nếu bây giờ mà còn để anh ta đưa vào trong sẽ chẳng biết anh ta đưa cô vào trong trong tư thế gì nữa.
"Không đời nào."
Cùng lúc đó, xe của Jame vào lão Paul cũng vừa tới. Jame mở cửa xuống trước, chạy vọt ra phía sau mở cửa cho lão Paul.
Paul: "Hai người đã về rồi cơ à?"
Brenna, Kai đồng thanh: "Dạ vâng."
Lão bước xuống xe ưỡn người.
"Được rồi hôm nay tới đây thôi, tôi phải trở vào nghỉ ngơi."
Kai và Brenna nép qua một bên để cho lão Paul đi trước, sau đó hai người họ đi sau lão Paul.
“Thật là một ngày dài, Brenna nhỉ?” Kai thì thầm.
Cô gật đầu.
“Mệt lắm à?”
Cô lại gật đầu.
“Em không thích nói lắm nhỉ.”
Cô tiếp tục gật đầu còn anh cười toe toét.
Vừa vào nhà, bọn họ dừng lại ở phòng khách khi Jame giơ tay lên. Trong một phần giây, Brenna lập tức tỉnh hẳn. Jame nói vào ống tay áo. Chỉ duy nhất một mình cô là không hề biết là anh ta đeo điện đàm. Anh ta nói vài câu vào điện đàm rồi quay lại đối mặt với lão Paul.
“Ngài Paul, người chăm sóc Finn đã biến mất.”
Cơn buồn ngủ tan biết, Brenna giật mình mở to mắt hốt hoảng. Cô liếc sang Kai, còn anh thì tái nhợt. Chỉ riêng lão Paul là vẫn lạnh lùng bình tĩnh.
Jame: “Chad lo rằng kẻ đột nhập có thể đi vào trong căn hộ và có thể vẫn ở đó. Anh ấy muốn chắc chắn.”
Chad cũng là một người bảo vệ trong dinh thự.
Paul: "Tôi hiểu rồi. Kai, tôi giao quyền cho anh xử lí vụ này ổn thỏa, bây giờ tôi phải đi nghỉ."
Kai cúi người tuân lệnh. Nói rồi ông ta quay lưng trở vào phòng.
Brenna nắm chặt một quả đấm tức giận, sau đó lại thả lỏng tay ra. Ông ta cũng chưa từng có cảm tình với Finn, nếu không vì cô có lẽ lão đã thẳng tay quẳng thằng nhóc ra ngoài rồi. Nếu trong nhà có lỡ gặp thì lão cũng chỉ cười cười nói nói vài câu rồi lại thôi. Chỉ những gì có thể đem lại lợi ích cho lão thì lão mới bảo vệ. Còn thằng bé không có ích gì cho lão nên cũng có thể hiểu thái độ lạnh lùng của lão ta.
Kai: "Kế hoạch của Chad như thế nào?"
Jame: "Anh ấy đang trên tầng với hai người nữa. Họ sẽ quét một lượt, rồi cho chúng ta biết khi tất cả đã an toàn. Tôi sẽ đợi cùng hai người."
Brenna: “Cảm ơn anh, Jame.” Cô cắn môi lo lắng.
Kai siết chặt cánh tay anh quanh người cô.
Kai: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” anh thở dài cay đắng, hít hà mái tóc Brenna.
Kai: “Nghe này, tôi không thể đứng đây chờ đợi. Jame, anh chăm sóc cho Brenna. Đừng rời cô ấy cho tới khi anh thấy tất cả đã an toàn. Tôi chắc rằng Chad đang phản ứng thái quá. Có lẽ cô ta chỉ lười biếng ở đâu đó, dinh thự canh gác chặt chẽ như thế này, trót lọt vào trong là điều không thể, trừ khi có nội ứng.”
Brenna: “Kai, hãy đảm bảo rằng Finn vẫn an toàn...” cô van nài, đôi mắt đỏe hoe.
“Sẽ làm như em đã nói, Brenna. Đợi anh ở đây.” Hắn hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Kai nhanh chóng chạy lên lầu. Tất cả đủ loại kết quả kinh khủng chạy qua tâm trí cô, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là đứng đó và chờ đợi.
Jame nói vào ống tay áo lần nữa.
“Chad, Kai vừa lên lầu rồi.” - Anh ta ngập ngừng và túm lấy cái tai nghe, kéo nó ra khỏi tai, có lẽ đoán chừng là nhận được những lời chửi rủa kịch liệt từ Chad vì khi chưa an toàn lại để Kai chạy lên trên đó.
“Hãy để cho tôi lên kiểm tra.” Cô van nài.
“Xin lỗi, Brenna. Việc này không lâu đâu.”
Brenna cảm thấy thật bất lực. Đứng bất động, cô chăm chú lắng nghe âm thanh nhỏ nhất, nhưng tất cả những gì cô nghe được là tiếng thở đến bực mình của chính cô. Tiếng thở thật to và nông, da mặt cô như bị kim châm, miệng cô khô khốc, cô cảm thấy ngột ngạt. Cô cầu nguyện cho Finn được an toàn trong thầm lặng. Cô không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hai người họ vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Chắc hẳn không động tĩnh gì tức là tốt đẹp cả, không có súng nổ. Brenna bắt đầu đi tới đi lui quanh chiếc bàn ở phòng khách. Cô nhìn Jame và anh ta đang bình thản nhìn cô.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Không có tin tức gì cả, Brenna.”
Bất ngờ, có tiếng bước chân từ trên tầng vọng xuống. Jame xoay người hướng về phía cầu thang và rút ra khẩu súng từ bao súng ở vai.
Brenna cứng người và bóng dáng của Kai xuất hiện.
“Tất cả đều ổn cả.” Kai nói.
Jame cất súng đi ngay lập tức.
“Chad đã phản ứng thái quá.” Kai cằn nhằn khi anh chìa tay cho cô.
"Finn đâu?! Thằng bé vẫn an toàn chứ?!" Cô mở to mắt, đôi mắt hơi đỏ với vẻ mặt lo lắng.
Hắn đứng nhìn cô, ánh mắt đỏ hoe ướt đẫm đang cầu xin một câu trả lời từ anh.
"Thằng bé đang ngủ trong phòng nó, rất ngon."
Brenna đứng sát lại phía hắn, không tài nào bước nổi, thở phào nhẹ nhõm, uống lấy từng tiểu tiết: mái tóc phóng túng, đôi mắt lo âu, quai hàm nghiến chặt, hai cúc áo trên cùng mở phanh. Kai cau mày với cô đầy lo âu, đôi mắt anh sẫm lại.
“Ổn cả rồi mà bé yêu.” Hắn tiến về phía cô, bao phủ cô trong vòng tay anh, và hôn lên tóc cô.
Trong lúc này tâm trí cô chỉ tràn ngập sự an toàn của Finn nên cô chẳng để lọt tai những câu bông đùa của Kai. Cô đẩy nhẹ hắn ra, giơ bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt lo lắng.
“Đi nào, em mệt lả rồi. Trở về phòng thôi.”
“Em chỉ quá lo lắng thôi.” Cô nói trong tiếng nấc nhẹ.
“Anh biết. Chúng ta đều hốt hoảng cả.”
Jame đã biến mất, có lẽ là để không gian riêng tư cho họ. Nhưng Brenna chẳng bận tâm điều đó.
"Có lẽ đêm nay em sẽ ngủ ở phòng của Finn."
"Không cần đâu, anh sẽ qua đấy."
Cô tròn xoe mắt nhìn hắn. Từ lúc chuyển vào đây ở hắn vẫn luôn là người đối xử tốt nhất với hai mẹ con cô. Không biết là anh ta có mưu đồ gì không nhưng sau chuyện hôm nay có lẽ Brenna đã dành trọn niềm tin cho hắn, chỉ có niềm tin chứ không có tình cảm. Nếu có thì cũng chỉ là tình cảm bạn bè đồng nghiệp, không vượt quá giới hạn.
"Không, nếu đêm nay mà không ở cạnh nó em sẽ mất ngủ đến chết mất."
Biết được sự kiên quyết cứng đầu của Brenna, cho dù hắn có nói như thế nào thì cô vẫn sẽ cứng đầu và bỏ ngoài tai tất cả những lời của hắn nên Kai đã chiều theo ý cô.
"Được rồi, thế ba chúng ta ngủ chung nhé?!" Hắn đùa với mong muốn làm tinh thần cô khấm khá lên.
Cô táng nhẹ vào mặt hắn.
"Anh điên à!"
Kai một tay ôm mặt cười vì hắn biết cô vẫn sẽ luôn từ chối những kiểu đùa như thế. Bất ngờ Brenna nói một câu khiến hắn phải sững người cả phút.
"Nhưng hôm nay có thể được."
Hắn mở to mắt nhìn cô.
"Thích anh rồi sao?!" Hắn tiếp tục chọc ghẹo cô.
"Mơ đi! Chẳng qua là nếu có anh ở đấy thì may ra đêm nay bọn em sẽ an toàn."
Hắn cười thầm trong lòng, ẩn ý của lời nói này rất có ý nghĩa với hắn. Nó giống như là Brenna đã đặt niềm tin ở hắn, có hắn ở đấy mẹ con cô sẽ không bị nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ mẹ con cô.
"Đừng cười đắc ý, em sẽ ngủ trên giường cùng Finn, anh cứ kiếm cái nệm nào trải xuống dưới đất là được."
"Này, nếu chật chội như thế thì nhóc Finn sẽ không ngủ ngon mất."
"Anh thôi đi, cái giường của nó size King đấy!"
Hắn cười toe toét.
Kai cầm lấy tay cô, dẫn qua hành lang đi lên lầu.
“Chad và nhóm của anh ta đang kiểm tra tất cả các phòng xép và tủ đứng. Anh không nghĩ là có người ở đây.”
“Tại người đó lại ở đây và nhắm vào Finn chứ?”
“Anh không rõ, nhưng anh sẽ điều tra."
“Tên đó có thể vào trong sao?”
“Anh chưa thấy được là bằng cách nào. Nhưng thỉnh thoảng Chad quá mức thận trọng.”
Cô hít một hơi thở sâu nhẹ nhõm.
"Em có muốn uống một ly hay thứ gì đó không?"
“Không.” Nỗi mệt mỏi lan qua người cô, cô chỉ muốn lên giường.
“Đi nào. Để anh đưa em lên giường. Trông em mệt lử rồi.” Giọng nói của Kai dịu hẳn đi nhưng nham hiểm khi nói từ lên giường.
Brenna đi từng bước nặng nề khi Kai dẫn cô vào trong phòng ngủ của cô. Cô đặt chiếc xắc tay nhỏ của mình lên tủ và mở toang ra, đổ hết mọi thứ ở bên trong cái túi ra. Cô chìa tay đưa lá thư đã bị xếp gấp lại của Qwen cho Kai.
“Đây, vứt hộ em.”
Hắn cầm lấy lá thư, vo vo lại vào tay rồi nhìn chằm chằm cô, liếm môi dâm đãng.
“Để anh cởi khóa váy cho em.”
Brenna quay sang liếc hắn với anh mắt hăm dọa.
"Em không có mượn!"
Hắn cười đểu.
"Được rồi, em thay đồ xong rồi qua bên phòng của Finn trước đi nhé. Anh cần nói chuyện với Chad và Jame." Nói rồi anh ta rời khỏi phòng.
Cô tẩy trang, rửa mặt và thay một cái đầm thun bình thường. Cô nằm trên giường của cô một lát, nhìn lên trần nhà. Ngày hôm nay có quá nhiều việc xảy ra cần phải suy nghĩ, cô không biết bắt đầu từ đâu thì cơn buồn ngủ ập tới làm cô đã ngủ quên đi tại đó.
Cô giật mình thức dậy, mất hết phương hướng. Chớp chớp mắt trong ánh sáng lờ mờ từ ngoài hành lang hắt vào qua cánh cửa phòng ngủ hé mở. Cô nhìn quanh. Đứng ở cuối giường là một bóng đen. Một gã đàn ông trong bộ đồ đen. Thật khó để cô nói chính xác. Nhưng cô cứ ngỡ đấy là Kai.
Trong tình trạng mụ mẫm, cô với tay bật chiếc đèn cạnh giường, rồi quay ra nhìn nhưng chẳng có ai ở đó cả. Cô nhắm nghiền hai mắt, lắc đầu. Cô ngồi dậy nhìn quanh phòng, một nỗi băn khoăn âm ỉ, mơ hồ bám chặt lấy cô nhưng cô đơn độc hoàn toàn. Brenna xoa mặt. Đồng hồ báo thức chỉ hai giờ mười phút sáng. Lảo đảo trèo khỏi giường, bị xáo trộn bởi trí tưởng tượng quá nhanh nhẩu của mình, cô bắt đầu đi tìm Kai. Giờ cô đang quan sát mọi thứ và nghĩ rằng đó hẳn chỉ là phản ứng trước một chuỗi các sự kiện đầy kịch tính của buổi tối hôm nay thôi.
Cô đi vội qua phòng của Finn để chắc rằng thằng bé vẫn an toàn và Kai đang ngủ ở đấy. Cô mở hé cửa nhẹ nhàng rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Finn vẫn đang cuộn tròn mình trên giường, nhưng không có Kai ở đấy. Cô nhẹ nhàng đóng cửa đi qua phòng của Kai, cánh cửa phòng chỉ khép hờ, và cô nghe thấy anh ta đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi không biết tại sao cô lại gọi vào giờ này. Tôi không có gì để nói với cô hết... rồi, cô có thể nói với tôi bây giờ. Cô không được để lại lời nhắn nào hết.”
“Không, cô nghe đây. Tôi đã yêu cầu cô, Qwen và bây giờ tôi đang nói với cô. Hãy để cô ấy yên. Cô ấy chẳng liên quan gì với cô hết. Cô hiểu không?”
Giọng Kai nói đầy hiếu chiến và giận dữ. Brenna hốt hoảng, lấy nột tay bịt miệng lại để không phải tạo ra tiếng động.
"Qwen? Cô ta tính làm gì Finn? Chuyện này là như thế nào?..." Hàng loạt câu hỏi chạy trong đầu cô.
Brenna chần chừ gõ cửa.
“Tôi biết cô làm. Nhưng ý tôi muốn thế, Hãy để cho cô ấy yên mẹ nó đi. Tôi có cần phải nói gấp ba lần như thế với cô không? Cô có đang nghe tôi không đấy?... Tốt. Chúc ngủ ngon.” Kai dùng sức ném mạnh điện thoại vào tường.
Brenna ngập ngừng gõ lên cánh cửa.
“Gì thế?” Kai gầm gừ, và cô suýt nữa thì muốn chạy đi trốn biệt.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Kai ngồi trên giường, tay ôm đầu. Anh ngước nhìn lên, giọng nói của anh thì hung tợn nhưng gương mặt anh dịu lại ngay đi khi nhìn thấy cô. Đôi mắt anh mở lớn và thận trọng. Đột nhiên, trông anh thật mệt mỏi và trái tim cô thắt lại.
"Có lẽ nên hỏi chuyện anh ta vào ngày mai." Cô nghĩ.
Kai chớp chớp mắt, đôi mắt anh lướt xuống hai chân cô và quét ngược trở lên. Cô chỉ đang mặc một cái đầm thun bình thường và không hở hang một chút nào.
“Em nên mặc đồ sa-tanh hay lụa mới phải, Brenna. Nhưng cả khi mặc đầm ngủ trông em vẫn đẹp lắm.”
Một lời khen bất ngờ từ hắn. Cô đứng im một chỗ, sau phản ứng hung tợn của hắn cô cũng không biết là hắn ta đang đùa hay đang thật nữa. Nhưng cô không muốn nói tới nó.
“Đi ngủ đi.”
Kai chậm rãi rời khỏi giường, vẫn trong chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần lễ phục màu đen. Nhưng bây giờ đôi mắt hắn sáng ngời và đầy hứa hẹn... cũng cố dấu vết của buồn bã nữa. Anh đứng trước cô, nhìn cô chăm chú nhưng không chạm vào cô.
“Em biết em có ý nghĩa thế nào với anh không?” Kai thì thầm.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em, hoặc Finn...” Giọng anh trầm hẳn xuống, trán anh cau lại, và nỗi đau khổ hằn trên gương mặt anh như có thể sờ thấy được. Trông anh thật yếu đuối - nỗi sợ hãi của anh hiển hiện thật rõ ràng.
“Không có gì xảy ra với em đâu, đặc biệt là Finn." Cô đoan chắc, giọng đầy an ủi.
"Được rồi bây giờ đi ngủ thôi, để em trở lại phòng lấy vài cái chăn mền qua chỗ Finn."
Hai người họ trở lên phòng của Brenna, đẩy cửa vào, căn phòng lạnh ngắt.
"Em mở cửa ban công sao?" Kai hỏi, cau mày với cô khi họ bước vào trong phòng.
“Không.” Brenna không nhớ là đã làm như thế.
Cô nhớ lại đã kiểm tra cẩn thận cả phòng khi cô tỉnh giấc. Cánh cửa rõ ràng là đóng kín.
"Lẽ nào... chết tiệt!" Cô đưa hai tay lên đầu nắm chặt tóc mình.
Tất cả máu dồn hết lên mặt cô, cô nhìn chằm chằm vào Kai miệng há hốc.
“Gì thế?” Anh gắt gỏng, giận dữ nhìn cô.
"Khi em tỉnh dậy... có ai đó ở đây. Em nghĩ đó là mình tưởng tượng.”
“Cái gì cơ?!” Trông Kai đầy khiếp đảm lao ra phía cửa ban công, ngó ra ngoài, rồi quay trở lại trong phòng và khóa cửa lại phía sau lưng anh.
“Em chắc không? Ai?” anh hỏi giọng rít lên.
“Một người đàn ông, em nghĩ thế. Đen sì. Lúc đó em vừa tỉnh dậy.”
"Mặc quần áo vào." anh gầm lên với cô "Ngay bây giờ!"
Cô chưa kịp phản ứng thì Kai mở một trong những ngăn kéo tủ com mốt và lôi ra một bộ quần áo vải bông.
“Mặc cái này vào.” Chúng quá rộng, nhưng anh không bàn cãi gì cả.
Móc lấy cái điện thoại trong túi, anh nhấn hai nút.
“Chết tiệt, hắn ta vẫn còn ở đây.” anh rít lên qua điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]