“Giang, cô kêu mày qua phòng giám thị kìa.”
Nó nghe xong, vội mang theo giấy bút để chuẩn bị viết bản tường trình cho sự việc vừa rồi. Trời ơi là trời! Sao mà tự dưng lại bị đánh ghen rồi mang thương tích đầy mình thế này? Còn phải đưa cái bản mặt xanh tím hiện tại đi gặp giám thị nữa chứ! Cuộc đời nó là vậy, ba trăm sáu lăm ngày chẳng ngày nào yên…
Huyền đã bị mời xuống phòng giám thị từ lúc nào, đang ngồi ngay ngắn viết bản kiểm điểm trong khi nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, trông đến là tội. Nhưng cũng thật may cho cô ta khi lần này thoát nạn, ít nhất là không bị đỉnh chỉ học.
Cô Hồng, người phụ nữ của năm được học sinh đặc biệt ban tặng danh hiệu “sát thủ” đang ngồi vắt chéo chân trên ghế mềm, hai tay đan vào nhau. Ánh mắt đáng sợ tựa rắn săn mồi của cô bắn về phía nó như muốn đục vài lỗ bự bự trên người nó vậy, tròng đen lệch hẳn sang bên. Cha mẹ ơi, trông cô liếc nó mà giống như bị lé ấy. Nó ngậm chặt môi, nhịn cười muốn nội thương luôn.
“Hay quá ha. Chị đó, chị là học sinh lớp chọn mà lại đi đánh nhau à? Chị còn nhìn cái gì? Ngồi xuống viết bản tường trình cho tôi, xong rồi thì viết bản kiểm điểm. Lần này hạ hạnh kiểm mấy anh chị cho biết mặt. Cái trường hay cái chợ mà suốt ngày rần rần?”
Oan ức thật, nó bị động phản kháng mà cũng hạ hạnh kiểm á? Buồn bực ngồi xuống phía đối diện Huyền, nó trưng khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-con-nha-nguoi-ta/99223/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.