Sau sự vụ “anh hùng cứu mỹ nhân” mà vai chính không phải là mình, suốt mấy ngày học quân sự tiếp theo tôi chẳng hề rời Tiểu Mai lấy nửa bước, có cho tiền cũng không dám bỏ đi khỏi nàng. Mặc cho đám bạn bè xung quanh cứ trêu mình sợ mất vợ, tôi vẫn mặt dày chống chọi, vô tình lại sáng tác ra một phản ứng mà Tiểu Mai gọi là “đanh đá” này của tôi.
Đại thể, hễ có ai động chạm gì đến tình trạng quẩn quanh bên cạnh Tiểu Mai là tôi cự ngay bằng bất kì câu xài xể nào mà mình có thể nghĩ ra, rồi kết thúc bằng một tiếng “hah” thẳng vào mặt đứa đối diện. Duy Anh 12A5 là thằng đầu tiên nếm đòn này.
- Đóng phim Hàn đồ. Hah!
Rồi bạn bè trong lớp.
- Nhìn cái gì? Chưa thấy trai tài đi với gái sắc à? Hah!
- Nói cái gì? Chuyện nhà người ta cũng xía mỏ vào bàn bàn tán tán, bớt nhiều chuyện đi. Hah!
Đến cả bạn học các lớp gần bên cũng không ngoài sự trù bị của tôi:
- Mày sao? Im đi!
- Tao… tao đã nói gì đâu! - Một thằng học 12A3 ngơ ngác, miệng còn đang gặm ổ bánh mì.
- Rồi mày sẽ nói, đồ rảnh quần. Hah! - Rồi tôi quay ngoắt đi thẳng một mạch.
Tiểu Mai thủy chung từ đầu đến cuối chỉ lặng yên quan sát rồi mỉm cười ẩn ý. Tôi đoán có lẽ nàng cũng ưng ý thà rằng để hai đứa sớm chiều kề cạnh nhau, chịu ít miệng lưỡi thiên hạ còn hơn là để hở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778837/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.