Chương trước
Chương sau
Mưa cứ thế không dứt trong suốt hơn mười lăm phút tiếp theo, thi thoảng mật độ có nhỏ lại đột ngột nhưng đợt sau to hơn đợt trước, như có ai đó trên chín tầng mây đang cầm mấy cái vòi sen siêu bự xả nước xuống mặt đất. Gió thốc từng cơn, thi thoảng tạt vào một ít nước mưa khiến tôi với Minh Châu hoảng hồn nép qua nép lại, gió chiều nào té theo chiều đó. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc nữa hai đứa sẽ ướt nhẹp, đến lúc đó chuyện trú mưa tự nãy đến giờ sẽ hoàn toàn là phí công vô ích. Chẳng bằng lúc ban đầu chịu ướt một lần mà chạy thẳng về nhà luôn cho rồi.

Nhưng đó chưa phải là tình hình xấu nhất, nắng mưa là chuyện của trời, có trách thì sự cũng đã rồi. Điều khiến tôi đáng lo nhất hiện nay đó chính là… tôi lạnh một mà đói đến mười, mấy lần tính khui luôn bọc chả cuốn đã nguội ngắt từ khi nào ra mà nhai mà nuốt. Nếu thế thì… tôi lại phải mời Minh Châu ăn cùng, không lẽ tôi đứng ăn để mặc cho cô nàng đứng nhìn. Nhưng quanh đây chẳng có chén tô gì để đổ nước chấm ra, mà chả cuốn nem nướng ăn không thì cũng chẳng khác nào bánh mì lại thiếu pa tê, đàn ông lại thiếu máu… hê hê trong người. Tóm lại là ăn thì sẽ dở ẹc, mà... đứng chôn chân một chỗ mãi thế này để mặc cho cái bụng réo gào vì đói lại càng dở ẹc hơn nữa.

Tính sao bây giờ đây? Tôi nghĩ mãi mà không ra cách nào tối ưu nhất, tay chân cứ lóng ngóng vung vẩy cái bọc nylon đầy chả.

- “Bây giờ mình ăn một, nhỏ này ăn một. Mua tám cuốn, là còn sáu cuốn. Đem về nhà thì ông anh xử hết ba cuốn, còn lại ba cuốn. Không lẽ Tiểu Mai ăn hai, mình chỉ ăn một? Nếu thế thì đói chết!”

Tôi vừa lẩm nhẩm tính toán vừa đánh trống bụng theo nhịp, phần vì lạnh run, phần vì đói quá.

- “OK giả sử Tiểu Mai thương tình ăn ít, chỉ ăn một. Thế là mình có hai cuốn để dành, nhưng mà không ổn với lương tâm sáng ngời đạo đức của mình. Đời nào để nàng đói được chứ, đã đợi mình từ nãy tới giờ rồi cơ mà?”

Đau khổ quá đi, đau đầu quá đi, đau… bụng quá đi mà. Nước chảy từ đầu tóc xuống dưới mặt mày, không rõ là nước mưa hay nước mắt trong lòng tôi vỡ òa vì… tiếc của.

- “Sao bây giờ, mời hay không mời đây trời?”

Đúng vào lúc sinh tử quan đầu, khi tôi đã gần quyết định sẽ khui bọc chả cuốn đem ra mời ăn đỡ đói thì Minh Châu bất chợt lên tiếng:

- À, ba mẹ mình tuần sau sẽ mời gia sư đến dạy kèm đó Nam!

Ôi may quá, có chuyện để nói rồi.

- Hửm? Dạy môn gì? – Tôi nửa mừng, nửa thắc mắc.

- Ưm… môn Toán! – Minh Châu đáp có phần bối rối.

Tôi nghe mà như đất trời đảo lộn, cười khổ nhăn nhở hỏi:

- Là sao thím hai? Mới nãy còn nói giải đề học sinh giỏi gì nữa mà!

Nghe tôi ca thán có chút mà cô nàng thoắt giật mình, hơi rúm người lại như sắp sửa nhè ra tới nơi, ngập ngà ngập ngừng cả buổi chẳng trả lời ra hồn. Tôi đâm bực, xẵng giọng hỏi dồn:

- Nói gì thì nói đi trời, là sao?

Minh Châu ấp úng, cố lắm mới thốt ra được mấy từ:

- Ba mẹ… không tin, ừm… nên mới vậy… ừm, xin lỗi… Nam!

Hóa ra là như thế, ba mẹ Minh Châu không tin là con gái mình đã học khá môn Toán trở lại sau khi được tôi kèm cặp. Thế cho nên để chuẩn bị vào năm học mới, cũng là để không xấu mặt với hai đứa anh em họ hàng đang học chuyên Toán bên trường chuyên Trần Hưng Đạo thêm nữa, ba mẹ cô nàng quyết định thuê gia sư về dạy kèm.

- Tưởng gì, có vậy mà nãy giờ nói không ra! – Tôi hừ mũi.

- Vậy giờ… giờ sao vậy Nam? – Minh Châu lúng búng.

Tôi chưng hửng:

- Ể, thì học thôi chứ sao, hỏi cái gì nữa?

- Ý là… Nam không giận à? – Cô nàng thắc mắc.

- Giận quái gì chứ! – Tôi ôm mặt thầm kêu khổ, sao con nhỏ này hiền quá vậy trời.

Đến đây thì Minh Châu như cất được tảng đá đè nặng trong lòng nãy giờ, đặt tay lên ngực cười nhẹ nhõm:

- Thì mình sợ Nam giận, uổng công dạy kèm rồi còn bị… người khác giành làm thầy!

Tôi như ngớ người ra, liếc nhìn cô nàng qua khóe mắt rồi nói như tự vấn:

- Ờ há, ối chà chà… thế này trong game thì có khác gì đệ tử chưa thành tài đã vội trùng phản sư môn, nhảy qua đầu quân phái khác. Ái da da, không được, không được…!

- Không… không được? Vậy giờ mình làm sao giờ? – Minh Châu lại cười, nhưng nửa phần là đang mếu.

Trông bộ dạng hiền khô đến mức không thể làm người khác giận được của cô nàng, tôi tự hỏi con nhỏ hoa khôi A2 mà chỉ mới học kì trước đã từng mạt sát tôi không thương tiếc ở quán nước mía trước cổng trường, ngay trước mặt cả Tiểu Mai giờ đang ở đâu rồi ta.

Vờ ngẫm nghĩ một chút, tôi mới nói:

- Bây giờ vầy, cứ đi học đi, gia sư dạy kèm nào thì buổi đầu tiên cũng phải cho đề thử trình độ học viên cả. Nếu giải thích cách mấy mà ba má cũng không tin thì chi bằng mình dùng hành động để chứng minh. Hôm đó cứ giải sạch toàn bộ đề thầy giáo đưa ra đi, nếu dễ quá thì yêu cầu đề khó hơn nữa, hiểu không?

- Ừa… ừa, mình hiểu rồi! – Minh Châu gật đầu liên tục đến mấy cái, trông ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng.

Rồi như sực nhớ ra, tôi vội hỏi tiếp:

- Mà cái vụ giải đề có tính giờ đã ok chưa đó? Coi chừng lại như hồi trước đó nha! – Tôi vẫn còn lo cái vụ Minh Châu làm bài không giới hạn thời gian thì ngon, còn có tính giờ là tạch như mít rụng về cội.

- Ổn mà, hôm giờ mình toàn đặt đồng hồ tính giờ cả! – Cô nàng quả quyết.

Nghe vậy thì tôi mới tạm an tâm, chứ còn sao nữa, danh sư xuất cao đồ. Dù gì Minh Châu cũng là học trò một tháng của tôi, tốn bao nhiêu tâm huyết mới được như ngày hôm nay, thì kiểu gì cũng phải công thành danh toại, phận làm thầy như tôi mới được thơm lây.

Tôi đưa tay ra vỗ vỗ lên cái yên xe, nói trong thống khoái hào sảng với bộ dạng sư phụ đang bảo ban đệ tử:

- Như vầy, cố mà giải đề trong bữa học đầu tiên, phải làm sao cho ông thầy bà cô hết hồn hết vía, bảo là trình độ này khỏi cần dạy kèm, phải đi thi giải toán học thế giới mới đúng, thì ba má mới tin. Có hiểu hay chưa?

- Dạ em… à hiểu, mình hiểu!

Minh Châu quíu đến nỗi gật đầu dạ ran, xưng hô lẫn lộn khiến cả hai thoáng ngớ người rồi cùng bật cười một chập.

Giây lát sau, tôi húng hắng ho:

- E hèm, thầy trò mình phải chứng minh cho thiên hạ một phen hiểu rõ, là thầy giỏi thì trò cũng giỏi. Được không?

Rồi tôi đưa ngón út ra làm dấu hiệu ngoéo tay, nhất ngôn vi định. Minh Châu bất chợt đỏ bừng mặt, rồi cũng chầm chậm ngoéo tay với tôi, mỉm cười đồng ý.

Lúc đó, thú thật là tôi chẳng nghĩ gì thêm cả, chỉ hoàn toàn thật tâm xem như đây là cam kết học tập. Nhưng Minh Châu có hữu ý vô tình mà xem đó là lời hẹn ước trăm năm hay không, thì tôi hoàn toàn không biết, cũng chẳng có nhu cầu muốn biết.

Vừa hay lúc hai đứa “kí kết hợp đồng” xong thì trời ngớt mưa rồi tạnh hẳn, cũng nhanh như lúc mới bắt đầu. Tôi reo thầm trong bụng rồi gật đầu chia tay với Minh Châu, phóng vội xe về nhà, trong lòng lo lắng liệu Tiểu Mai đợi nãy giờ chẳng thấy tôi về, nàng có chạy ra đường tìm tôi không nữa. Chắc là không đâu nhỉ, cùng lắm là tôi một phen bị nạt vì cái tội ham ăn không đem theo áo mưa mà thôi.

À, Dạ Minh Châu lúc mỉm cười thì phải khen là dễ thương duyên dáng thiệt, hoa khôi có khác nghen. Mấy thằng bên A2 chẳng rõ bị mù hay bất lực làm sao để học hành chung lớp với cô nàng cả hai năm mà chẳng tán tỉnh nổi thế nhỉ.

Như vậy có phải là thương hải di châu, để sót ngọc quý giữa lòng biển khơi hay không? Đáng tiếc quá mà!

oOo
Đối với tôi, mỗi mùa hè từng trôi qua trong đời đều có mỗi cách kết thúc khác nhau. Như mùa hè lớp chín, tôi lần đầu tiên gặp Tiểu Mai sau khi bị nàng ném banh vào mặt, ôm mối tương tư ngày đêm trăn trở. Hè lớp mười, tôi chết lặng chứng kiến Khả Vy ngồi sau lưng bạn trai mới, vật vã đau khổ trách đời hận người. Và mùa hè lớp mười một năm nay, là khi trong cùng một ngày mà tôi tham dự đến ba cuộc chia tay.

Nhưng tựu trung thì kết thúc của mọi mùa hè đều bắt đầu bằng tín hiệu nhà trường thông báo trên ti vi rằng các học sinh hãy chuẩn bị cho tuần học giáo dục quốc phòng, mà thường gọi là đợt học quân sự trước ngày khai giảng một tuần.

Bản tin được phát chỉ vỏn vẹn tầm ba phút trong bữa cơm tối nay, cũng là lúc ba tôi quay sang nhìn mấy đứa nhỏ trong bàn ăn:

- Chuẩn bị đi là vừa, mấy con!

Mẹ tôi đồng ý bằng cách quay sang hỏi thằng út:

- Cây tre đâu rồi nhỉ?

- Hả? Con làm gì mà mẹ đánh con? – Tôi giật thót người, không lẽ cái tội ăn chả cuốn nem nướng bỏ cơm hôm qua mà bây giờ mới bị lôi ra xử trảm.

- Thằng này, mẹ hỏi là cây tre lúc đi học quân sự nhà trường kêu mua để giả làm súng ống chi đó, đâu rồi hở con? – Mẹ tôi phì cười.

À ra thế, ý của mẹ tôi là thắc mắc cây tre giả làm súng đâu, mà cây tre đó thì tôi lỡ… đem tặng Tiểu Mai vào đợt học quân sự đầu năm lớp mười một rồi. Cũng tức là, bây giờ vô năm mười hai cuối cấp, phải mua một cây mới. Mà tre thì rẻ òm, nên tôi cười xòa giả lả, nhìn sang Tiểu Mai:

- Năm trước con tặng cho Trúc Mai rồi, để mai ra mua cây khác!

Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên, đưa mắt khó hiểu nhìn tôi. Rồi rất nhanh sau đó, nàng như vỡ lẽ ra, gật đầu xác nhận:

- Dạ đúng rồi, hay mai con về nhà gửi lại cây tre cho Nam, mình đỡ mất công mua mới!

Và nàng nói tiếp với tôi:

- Ở sau vườn ấy, mai lấy ha!

Mẹ tôi thắc mắc:

- Ủa nếu vậy thì con lấy gì để học quân sự?

- Dạ, lúc ba với con làm thủ tục nhập học ở đây thì lúc đầu cũng không hiểu sao trường mình không gọi con đi học quân sự. Nên con đoán chắc là học sinh nước ngoài nên được miễn! – Tiểu Mai lễ phép thưa, dù đã ở chung nhà tôi được hơn một tuần nhưng nàng vẫn lễ độ phải phép khiến ba mẹ tôi mười phần hài lòng.

Và nàng giải thích thêm:

- Thật ra nếu không được miễn thì con cũng tính xin nghỉ môn này!

- Sao vậy, con? – Mẹ tôi thắc mắc, cũng dịu dàng hỏi, cảm giác như nói chuyện với Tiểu Mai là sẽ bị cuốn theo tiết tấu nhã nhặn của nàng.

- Dạ… thật ra sức khỏe con không được tốt! – Nàng mỉm cười đáp.

Tôi nghe đến đây thì à lên một tiếng, chen ngang nói:

- Hèn gì đầu năm lớp mười không thấy lăn lê bò trườn cùng tụi này, té ra là vậy!

Nhưng sau đó tôi lại đâm ra thắc mắc:

- Ủa, nói như vậy thì đầu năm mười một là sao? Có đi học mà ta?

Đúng vậy, kì học quân sự năm rồi, tôi nhớ Tiểu Mai có tham dự. Có nàng thì tôi mới tặng cây tre cho chứ, lại còn băng tay băng chân tình tứ thế kia mà.

- Chắc là em dâu cảm thấy khỏe lại, muốn tham gia để hòa đồng hơn với tụi mày, hỏi ngu như bò! – Ông anh tôi nói rồi đặt đũa xuống bàn, đứng dậy đi thẳng.

Mẹ tôi ở đằng sau gọi với theo: - Chuẩn bị đồ đạc nghe chưa, sáng mai còn ra bến xe đó!

- Dạ, con biết rồi! - Ổng nói vọng lại rồi đi sầm sập lên lầu, có vẻ muốn trốn rửa chén nữa đây.

Tới đây thì ba tôi chấm dứt luôn bữa tối bằng việc dặn dò mẹ tôi gói thêm trái cây cho ông anh tôi mang vô Sài Gòn, rằng trong kí túc xá thì không có nhiều đồ ăn thức uống đâu. Rồi lại dặn thêm rằng gói luôn vài món bánh trái, kèm một chai rượu tây nói là gửi tặng ba của Tiểu Mai.

Lúc ban đầu, Tiểu Mai định từ chối khách sáo nhưng ý ba tôi đã nói ra là quyết luôn, nàng đành cảm ơn và nhận lấy, hứa rằng có dịp sẽ mời gia đình tôi đến nhà nàng ăn tối với hai bố con một bữa. Tất nhiên là khi ấy nhạc phụ đại nhân của tôi cũng phải ghé về thăm con gái rượu.

Tình hình này có nghĩa là, sáng ngày mai, ông anh bá đạo của tôi sẽ vào lại Sài Gòn để học tiếp. Và Tiểu Mai, nàng cũng sẽ về lại nhà mình ở đường Tuyên Quang. Đêm hôm đó, cả ba anh em cùng lên sân thượng ngắm trời đêm, nói chuyện vui vẻ một hồi lâu rồi mới chịu ngủ. May phước là trời không mưa, chứ không là hỏng hết buổi chia tay đầy cảm động.

Buổi sáng, cuộc chia tay ông anh tôi diễn ra nhanh gọn chóng vánh, đầu tiên ổng chào từ biệt mẹ tôi như một người con trai cả cứng cỏi trưởng thành, hứa hẹn tới tết lại về, mẹ đừng có trưng bộ mặt buồn buồn ra nữa. Rồi tới mấy đứa nhỏ:

- Đi nhé em dâu, quan sát để ý thằng đệ anh dùm, nó ngu lắm! - Ổng cười hòa nhã với Tiểu Mai.

- Thằng nhãi, bố đi, ở nhà coi học hành đàng hoàng! - Ổng quay sang cú đầu tôi một cái rõ đau rồi mới cười ha hả, phi lên xe của ba.

Tôi tức khí tính tặng lại một cước thì bị Tiểu Mai kéo tay nên đành thôi, hậm hực vẫy tay tiễn ông Phúc mà như đuổi tà phong long.

Và tới lúc kết thúc bữa cơm trưa, sau khi Tiểu Mai chào từ biệt gia đình tôi thì nàng cũng xin phép về lại nhà mình để chuẩn bị cho năm học mới. Mẹ tôi thì quyến luyến nàng lắm, cứ luôn miệng bác mà có đứa con gái như con thì không cho đi đâu hết ráo, ở nhà với mẹ. Khiến Tiểu Mai cảm kích lắm, phải hứa liên tục rằng nếu hai bác không ngại và cho phép thì sau này nàng mỗi tuần cũng sẽ đến nhà tôi ăn cơm tối. Lẽ tất nhiên là ba mẹ tôi đều vui vẻ đồng ý, nên tôi có góp thêm một phiếu thuận cũng bằng thừa, biết thân biết phận ngậm mồm lại vì rốt cuộc mình cũng chỉ là thằng xe ôm đưa rước mà thôi.

Chở Tiểu Mai về lại căn nhà quen thuộc, khi nàng khép lại cánh cổng màu đen thì trông thấy vẻ mặt rầu rĩ của tôi, bèn bật cười:

- Gì vậy? Hai nhà gần nhau mà anh!

- Thì đang ở chung, tự nhiên giờ mạnh ai nhà nấy, cũng phải… nhớ nhớ chứ! – Tôi ngậm ngùi thú nhận.

Nghe vậy nên nàng không nỡ vào nhà vội, tủm tỉm lắc đầu rồi bước ra ghé tai tôi nói nhỏ:

- Thôi mà, tuần sau em sẽ học quân sự cùng anh, được chưa?

- Được, được quá đi chứ! – Tôi mắt sáng rỡ, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên.

- Thế thì, em vào nha ha, anh về cẩn thận! – Nàng vẫn khúc khích trêu thêm. – Con trai gì mà yếu đuối quá đi, hì!

Tôi nghe vậy nhưng cũng mặc kệ, ở cạnh bên Tiểu Mai, bảo tôi nhảy vô núi đao biển lửa tôi cũng làm, chút tỏ ra yếu đuối này có là gì đâu chứ. Nghĩ vậy nên tôi nhún vai thống khoái đạp xe về, tâm tư thoải mái bèn huýt sáo vài giai điệu yêu đời rõ rệt.

Nhưng đến tối, bỗng dưng tôi lại cảm thấy buồn buồn, cứ trống vắng thế quái nào ấy. Mấy ngày trước còn đang vui vẻ rộn rã, thế mà bữa cơm tối nay chỉ còn mỗi ba mẹ và tôi. Thành thử ra tôi lại làm bản mặt dàu dàu, chẳng nói chẳng rằng cứ và cơm vô miệng.

Mẹ tôi thì im lặng không nói gì, có vẻ bà cũng đang buồn vì chỉ trong một ngày mà con trai lớn, “con dâu tương lai” đều đi mất. Còn mỗi thằng út tà lơ phất phơ chưa biết sau này có nên trò trống gì không thì lại đang đờ đẫn như gà rù.

Ba tôi biết thế chỉ thở dài rồi hừ nhạt với tôi:

- Thôi mày dọn nhà qua bển luôn đi, thằng nhỏ!

Ý ba tôi là bảo mày tốt nhất đừng có giơ cái bản mặt như thằng chết trôi đó ra nữa, kẻo tao tống cổ ra khỏi nhà bây giờ. Nhưng tôi đang thẩn thờ xúc cảm khiến đầu óc trì độn, nghe ba nói mà được lời như cởi tấm lòng, đứng phắt dậy:

- Thiệt hả ba? Cho con đi thiệt hả?

- …!

Hậu quả sau đó thật không dám nghĩ bàn, viết ra đây thì nhục nhã chết mất nên tôi mời bạn đọc tự tưởng tượng nhé. Chứ tôi là thật tình không dám nhắc lại, đến giờ vẫn còn sợ run đây này hừ hừ!

Vậy là đã xong hai trong ba lần chia tay để kết thúc mùa hè, ông Phúc là một, Tiểu Mai là hai.

Còn một lần nữa, với một người nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.