Chương trước
Chương sau
Hôm sau, khi tôi vừa ăn sáng xong đã thấy Tuấn rách đứng trước cửa nhà với bộ dạng đầy hào hứng.

- Giờ tập ở đâu đây? Bữa quên chốt địa điểm! – Tôi hỏi.

- Ra ngoài đi cho chắc ăn! – Nó khịt mũi đáp.

- Sao mà chắc ăn? Chắc ăn cái gì? – Tôi thắc mắc chẳng hiểu ý thằng này là gì.

- Tao sợ đánh mày bị thương, nhà mày lo lắng, vợ mày lại chửi tao! – Nó trả lời với vẻ mặt thành thật đến nỗi tôi chả biết thằng bạn mình đang bị thần kinh hay vừa mới nốc mớ thuốc lắc trước khi sang đây.

Nhưng chính cái sự tự tin đó của nó lại càng khiến tôi thích thú. Võ giả là phải có lòng tin vào bản thân, sau mới nói đến trình độ.

- Thôi khỏi, bữa giờ trời mưa, ra ngoài mất công. Lên sân thượng nhà tao cũng được! – Tôi khoát tay ý bảo khỏi bàn thêm nữa.

Tuấn rách thấy tôi nói cũng có lí, dù gì chiều hôm qua Phan Thiết mưa cũng to đùng kéo dài đến tối, hại tôi cùng Tiểu Mai gần chín giờ hơn mới về nhà được.

Nó gật đầu đồng ý, không quên bồi thêm cú nữa:

- Cũng được, ở nhà có gì còn có người cấp cứu hồi sức cho mày!

Tôi nghe thằng này đối đáp chắc nịch mà thấy tay mình run lên vì ngứa. Bố khỉ, tí tao đánh cho nhè ra lại đừng hỏi vì sao biển xanh mặn chát nhé con!

May phước cho Tuấn rách, quyết định đồng ý tập cùng tôi ở nhà là cực kì đúng đắn bởi sự vụ xảy ra sau đây.

Mới ban đầu, tôi cho thằng bạn mê gái của mình mười lăm phút khởi động rồi bỏ xuống dưới lầu, dẫu sao tôi cũng không muốn mang tiếng xem trộm đệ tử Thái Cực Quyền đang luyện công.

- Nhanh thôi, anh cho nó đo ván ngay! – Tôi cười cười nói với Tiểu Mai.

- Đối luyện cho bạn mà, tự nhiên anh muốn đánh người ta chi vậy? – Nàng ngạc nhiên hỏi.

Tôi tỉnh bơ nhón miếng táo nàng đang cắt cho vào miệng, nhún vai đáp:

- Nó thách anh trước, đập vỡ mồm nhau rồi tính sau!

- Coi thường người ta đi nhe, chưa rút kinh nghiệm lần trước sao? – Nàng nheo mắt, ý chừng nhắc tôi về vụ hôm bữa.

Nghe đến đây tôi thoáng đỏ mặt, sự xấu hổ vẫn còn đang âm ỉ trong lòng. Nhưng ráng nói cứng:

- Anh thua em thì được, còn lại thì không! – Rồi bỏ lên sân thượng trước khi Tiểu Mai kịp chất vấn thêm.

Lên tới nơi đã thấy Tuấn rách khởi động xong xuôi, đang nhảy nhót trên hai chân ra chiều ta đây đã sẵn sàng rồi, tới luôn đi người anh em.

- Tập sao đây? – Tôi cười khẩy.

- Đánh trước tập sau, coi thử trình độ mày tới đâu! – Nó hất hàm nói.

- Ồ… à… mày ngon! – Tôi lại càng ngạc nhiên tợn, không hiểu thằng này hôm nay lấy đâu ra dũng khí to thế.

Tuấn rách bước vào thế thủ quen thuộc của các môn phái nội gia, tôi cũng không dám khinh địch dù rằng chẳng tin thằng này mới tập tành vài tháng nửa năm mà có thể ăn mình, liền vận công đề khí.

Nó mở màn trước, lao vào nhập nội. Tôi cảm ứng minh mẫn, thân người lách sang bên theo khẩu quyết “trực phá hoành, hoành phá trực”, rồi nhận thấy hạ bàn Tuấn rách không vững, ngứa ngáy quá tôi bèn gạt luôn chân sau của nó.

- Oạch… roẹt…!

Bất thần bị tôi gạt chân, Tuấn rách lại một lần nữa… rách quần, hai chân nó sụp xuống như người ta lúc khởi động giãn cơ chân, khiến cho cái quần nó mặc một lần nữa phản chủ, rách xoẹt một đường dài trọn cả từ mông lên gần thắt lưng.

- Ối ha ha ha… ah ha ha má ơi…! - Tôi phá ra cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, thiếu điều đau quặn cả bụng.

Tuấn rách đỏ mặt tía tai vì không ngờ chưa kịp xuất ra tuyệt chiêu gì đã bị tôi đoạn hậu, chặn ngay ý định tấn công của nó từ trong trứng nước, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ mà ôm lấy nửa thân dưới.

Ít phút sau, tôi mang cho nó mượn quần của mình mặc đỡ, đồng thời cấp luôn cái bọc nylon để cất giấu cái quần phản chủ.

- Mày chơi gì ác vậy, đệch, chơi mà chơi đá chân! – Nó sầm mặt rít lên the thé.

- Ơ hay, mày bảo đánh trước tập sau, thử nhau còn gì, với lại có cấm tao dùng chân đâu. Võ vẽ gì mà tấn trụ không vững, mới gạt chân cái đã té thì làm ăn gì được nữa! – Tôi thủng thẳng đáp.

Hôm đó, tôi dành trọn cả buổi tập để chỉ cho nó cách tấn trụ vững vàng kể cả khi đang di chuyển phòng khi bị đối thủ quét hạ bàn. Vì rõ ràng thằng này chỉ đứng vững khi nó… đứng yên, mà cái đó thì ai cũng làm được, trong khi thế thủ thì không khom lưng một tí, dồn lực vào đốt sống gần thắt lưng một tí, hướng trọng tâm toàn bộ ra chân sau, để lại chân trước một tí cho tiện điều hướng. Nói chung nó thiếu rất nhiều cái “một tí”, mà trong võ thuật thì một tí đôi khi lại là tất cả.

Kết thúc buổi tập, tôi lại còn chu đáo căn dặn thêm một điều chính yếu nữa:

- Mốt qua tập thì mặc võ phục, hoặc quần thun cho co giãn. À, lúc trả tao thì nhớ giặt quần!

Khiến nó xấu hổ đến đỏ lựng cả mang tai, chỉ biết cung cung kính kính tiếp nhận lời vàng ngọc rồi đạp xe chuồn thẳng.

- Ủa, xong rồi hở anh? – Tiểu Mai thắc mắc khi thấy tôi lại mò xuống bếp ăn vụng.

- Ừ, nó về rồi! – Tôi gục gặc đầu, mắt sáng rỡ khi thấy mấy khúc cá thu chiên mắm me thơm phức đang sực nức trong chảo.

- Sao nhanh vậy? Còn không thấy anh đổ mồ hôi nữa! – Nàng chắc là tưởng rằng hai đứa tôi phải tập đến hết cả buổi sáng.

Tôi nửa muốn giữ chút thể diện cho thằng bạn thân, nửa lại muốn đem tất tần tật ra kể cho Tiểu Mai nghe, nghĩ sao cũng không tìm ra được cách nào vẹn toàn nên đành trả lời đầy ẩn ý:

- Nói chung là nếu lúc này đang ở trường thì giờ ra về hôm nay, em ôm cặp chờ anh chở về tiếp!

Rồi bỏ lên nhà trên, vẫn kịp thấy nàng nhíu mày chút xíu rồi khẽ cười tủm tỉm.

Cũng đúng, Tiểu Mai thông minh mà. Chậc, tôi lại làm chuyện tốn công vô ích nữa rồi!

oOo
Sau bữa trưa ngon lành ních chật cứng bụng đồ ăn thức uống, tôi tiếp tục công việc rửa chén với niềm vui được làm người đàn ông quyến rũ trong mắt Tiểu Mai. Nhưng sao cái số tôi có vẻ làm việc tốt cũng không yên, hôm qua đang rửa chén thì Tuấn rách đến làm phiền, hôm nay cũng đang dở tay thì đến… Khang mập gọi điện.

- A nô! – Tôi làu bàu nói qua điện thoại, tay vẫn còn ươn ướt xà bông.

- Ủa, sao Trúc Mai ở nhà mày vậy? – Nó hỏi y chang thắc mắc của Tuấn rách hôm qua.

Cái quái gì vậy trời, sao hai thằng này lại đồng loạt xuất hiện trong mùa hè của tôi vậy ta, mà lại liên tục nối nhau nữa chứ.

- Thì ba mẹ tao mời qua ở chứ sao, mà gọi giờ này có gì không? – Tôi trả lời không lấy gì làm thoải mái lắm.

- Rảnh hông? Tính rủ mày đi chơi, sẵn có Trúc Mai đó, rủ luôn đi! – Nó đáp, qua ống nghe vẫn không giấu được sự hồ hởi.

- Chơi net mà rủ vợ tao theo làm gì, điên à! – Tôi cự lại.

- Ai kêu mày đi chơi net đâu, đi coi bói! – Nó bỗng trầm giọng ra vẻ bí hiểm.

Tôi nhíu mày ngạc nhiên:

- Coi bói á? Có gì hay ho, tin chi không biết!

- Tao cũng có biết đâu, em yêu tao rủ thế, có vài đứa cũng chịu đi rồi nè. Đi chung cho vui đi, lâu lâu tụ họp một bữa!

Hóa ra là do nhỏ Huyền rủ, hèn gì thằng này chịu đi chứ bạn bè chơi với nhau bấy lâu tôi có nghe nó rủ đi xem bói xem tướng bao giờ đâu.

Ngần ngừ một lát rồi tôi bảo Khang mập giữ máy, đi lên trên nhà hỏi ý Tiểu Mai. Nàng ngần ngừ một chút rồi trả lời:

- Em không thích cũng không ghét coi bói, tùy anh nha!

- Vậy… đi đi ha, lâu lâu gặp mấy đứa bạn một bữa cho đổi không khí! – Tôi vô tình lặp lại đúng lời mời gọi của Khang mập.

- Ừa, hì, chừng nào vậy anh, để em chuẩn bị!

- Chưa biết, để anh hỏi!

Rồi tôi chạy hộc tốc xuống dưới bàn điện thoại nói vào ống nghe, cũng lặp lại đúng câu hỏi của Tiểu Mai:

- Chừng nào đi mậy, để tao còn chuẩn bị!

- Khoảng ba giờ chiều cho mát, tập trung nhà tao nha!

- Chưa biết sao chứ tao bói trước luôn có khi trời mưa là bể kèo!

- Dẹp cái mồm miệng xúi quẩy của mày đi, cái đó là trù ẻo chứ không phải bói. Đúng ba giờ đó, ở nhà tao!

Rồi Khang mập dập máy cái độp, tôi đưa mắt nhìn lên đồng hồ thì đã là ba giờ kém mười lắm. Phỉ phui thằng này, hẹn hò gì mà sát giờ thế không biết.

Mười lăm phút sau, tôi lọc cọc đạp xe chở Tiểu Mai thẳng hướng nhà Khang mập.

- Đó giờ em đi coi bói bao giờ chưa? – Tôi hơi ngoái đầu lại hỏi.

- Em chưa bao giờ, còn anh? – Nàng đáp.

- Cũng vậy, không tin mấy vụ giả thần giả quỷ em ơi! – Tôi lắc đầu thở dài, bẻ lái xe quẹo vô đường nhà Khang mập.

- Thôi kệ, xem cho biết, tin hay không thì tùy ở mình mà! – Tiểu Mai giơ tay xin đường.

Cho rằng nàng nói có lí, tôi không giữ sức đạp xe với bộ dạng lười biếng nữa, nhấn mạnh pê-đan mà tăng tốc cho kịp giờ hẹn.

Đúng ba giờ chiều, khi tôi thắng xe cái kít trước nhà Khang mập đã thấy một nhóm mọi người trong lớp chờ sẵn. Vừa thấy tôi trờ tới là Dũng xoắn giơ tay vẫy vẫy:

- Chào thánh, vẫn hạnh phúc như ngày nào nhỉ, thiệt là khiến người ta ghen tị quá đó mà!

Chất giọng khôi hài của thằng này đến chết vẫn không đổi, tôi nghe mà bật cười ngay lập tức. Ở phía sau, Tiểu Mai cũng phải khúc khích cười theo.

- Trúc Mai, về hồi nào vậy? Sao không cho tụi tui biết? – Nhỏ Huyền mừng rỡ vì gặp lại bạn học, chạy đến chào hỏi.

- Mình mới về được mấy ngày, Huyền nghỉ hè vui không? – Nàng vui vẻ đáp.

Để cho Tiểu Mai chào hỏi xã giao với nhỏ Huyền, nhỏ Phương. Tôi đảo mắt nhìn quanh xem đội hình đi coi bói gồm có những ai thì cũng vẫn là những gương mặt quen thuộc. Không tính Khang mập với nhỏ Huyền là chủ xị chắc chắn có mặt, thêm cả Dũng xoắn, Luân khùng, Tuấn rách và thằng Chiến, thiếu hai thằng Xung với Quý còi là coi như đủ hội bàn tròn.

À, có cả Khả Vy ngồi sau xe nhỏ Phương, lúc này đang bấm điện thoại.

- “Chắc là đang nhắn tin với người yêu đây mà!” – Tôi cười cười nghĩ thầm trong bụng khi biết em ấy đã có điện thoại đi động.

Như cảm giác được tôi đang nhìn hay sao mà Khả Vy bất chợt nhìn lên, hai đứa không hẹn mà cùng bốn mắt nhìn nhau. Tôi theo phản xạ hơi khẽ gật đầu chào lại, ở phí đối diện, em ấy bèn mỉm cười bảy phần thân thiện, ba phần gượng gạo.

Hay là do tôi tự cảm thấy gượng gạo nhỉ? À quên nữa, cái hôm tôi vừa chở Tiểu Mai về nhà thì được biết Khả Vy có gọi điện tới, cộng thêm Uyển Nhi cùng Minh Châu đến tìm nên mới báo hại tôi một phen khiếp vía bị ba tra hỏi. Đến nay tính ra cũng được gần một tuần rồi, tôi vẫn chưa có cơ hội hỏi em ấy bữa đó gọi điện thoại qua tìm tôi có chuyện gì không.

Mà thôi, tôi cũng chả có nhu cầu tìm hiểu. Vậy nên sau cái nhìn chào nhau đầy vụng về, tôi vội đánh trống lảng quay sang chỗ khác.

May phước cho tôi, Luân khùng với thằng Chiến trờ xe tới, che khuất hướng nhìn của Khả Vy.

- Trúc Mai, lâu quá không gặp, vẫn đẹp như hồi nào nhe! – Luân khùng học đâu cái thói mồm miệng trơn như bôi mỡ, khen không biết ngượng.

- Chào, chào! – Thằng Chiến thì chào hai đứa tôi như sĩ quan quân đội chào nhau, cứng nhắc mà gọn lỏn hết mức có thể.

Tiểu Mai tủm tỉm đáp:

- Cảm ơn Luân, khen thì mình nhận, bạn nghỉ hè vui không vậy?

- Vui, đi đá banh với thằng Nam miết mà, nó quen biết rộng lắm! – Nói rồi nó đưa mắt nhìn tôi ra hiệu.

Ngay lập tức tôi hiểu ý chiến hữu ngay, hai thằng bật chế độ trao đổi bằng thiên nhãn, không nói ra miệng mà vẫn hiểu trong tâm tưởng.

“- Có muốn tao kể thêm về Uyển Nhi cho vợ mày biết không?”

“- Thằng khốn!”

“- Thế thì có gặp em nó, nhớ nói tốt cho tao!”

“- Bố mày biết rồi, cút ra!”

Luân khùng là đứa bạn khốn nạn, đồ rằng nếu không có Tiểu Mai ở đây thì chắc tôi đã lao vào ăn thua đủ với nó rồi, cái thằng hôm nay lại dám giở chiêu bài dọa dẫm với tôi.

- Đi thôi tụi bây, tất cả theo tao! – Khang mập nói lớn, vỗ vỗ tay ra hiệu xuất phát, kết thúc luôn màn chào hỏi xã giao của cả nhóm.

Tôi cố ý xuất phát chậm lại, đợi Tuấn rách chạy ngang rồi mới đạp xe theo, chạy sát bên nó mà cười gian xảo:

- Giặt quần tao chưa đó mày?

Khiến thằng này giơ chân lên tính đạp vô xe tôi một phát nhưng lại nể Tiểu Mai nên đành bỏ thõng chân xuống rồi hậm hực lảng ra khỏi tôi càng xa càng tốt.

- Anh bất lịch sự thật, có gì vui đâu chứ!

Tiểu Mai hơi véo nhẹ vào hông khiến tôi tắt cười ngay tắp lự, dập luôn ý định tôi tính đuổi theo chọc cho thằng bạn rách quần của mình đến tím mặt mới thôi.

oOo
Khang mập chở nhỏ Huyền, dẫn cả nhóm thẳng hướng đường Trần Hưng Đạo rồi băng qua cầu Sở Muối. Ông trời chiều nay có vẻ ủng hộ vợ chồng nhà nó đi coi bói xem tướng hay sao mà dù trời có mây nhưng vẫn không mưa, thi thoảng lại còn điểm thêm một chút nắng nhẹ, gió mát hiu hiu, hoàn toàn phù hợp với một buổi dạo chơi.

Dũng xoắn càng chạy càng tụt lại phía sau, thều thào năn nỉ:

- Chạy chậm lại tụi bây ơi, tao đuối quá!

- Mày ăn gì mà hè này mập lên nhanh thế hử? – Luân khùng hỏi với lại, vẫn không giảm tốc.

- Có đâu, ngày ba bữa xong ngủ thôi mà! – Dũng xoắn phì phò đáp.

- Kiểu này sao vài bữa đá banh nổi, hậu vệ như mày chắc tiền đạo phe kia dẫn banh thẳng vô khung thành luôn quá! – Thằng Chiến giơ tay đét vô mông Dũng xoắn. – Chạy nhanh lên mày!

Tôi chạy kế bên tính thòng thêm câu chạy nhanh coi chừng toẹt quần cho Tuấn rách tức chơi nhưng sợ Tiểu Mai ngồi đằng sau nhéo cho đứt hông nên đành cố gắng ngậm miệng lại, tăng tốc vượt lên trên hàng đầu mà hỏi:

- Ủa Huyền, bà đi coi bói bao giờ chưa thế?

- Chưa, nhưng nghe hàng xóm kể với mẹ tui là bà thầy bói ở đây coi hay lắm, nên thử đi cho biết! – Nhỏ Huyền quay lại đáp.

- Ừ coi người ta bói tình duyên cho tui ra sao đây! – Nhỏ Phương cũng góp chuyện.

- Đúng rồi, ở đây nghe bảo xem chỉ tay hay lắm, chứ không có bói bài như mấy người khác đâu nha! – Nhỏ Huyền tiếp lời.

- Thế tí nữa mày rửa tay đi Khang ơi! – Tôi chọc.

- Chi mày? – Nó thắc mắc, vẫn chưa hiểu ra vấn đề.

Tôi toét miệng cười, lạng xe ra cho chắc cú:

- Tay mày toàn đất dơ òm, rửa sạch thì thầy mới thấy chỉ tay mà bói cho mày chứ!

- Tổ bà mày, dám chơi…!

- Thôi thôi mấy ông, á, chạy cẩn thận đi!

Nhỏ Huyền can ra khi thấy Khang mập tính húc đầu xe vào tôi. Tiểu Mai đằng sau cũng đánh vào lưng nói:

- Anh không chọc người ta thì không vui hay sao mà!

Tôi vẫn cười nắc nẻ đầy khoái chí khiến Khang mập bực bội làu bàu trong miệng suốt. Nhỏ Phương bèn đổi chủ đề:

- Ủa mà hổng ngờ Trúc Mai cũng chịu đi há. Bên Nhật cũng đi coi bói rồi hả?

- Không đâu, Nam đi thì mình đi thôi! – Tiểu Mai cười thản nhiên, nói tỉnh bơ như không giữa nhóm.

Nghe nàng nói thế tôi tắt cười luôn, chuyển sang chế độ lâng lâng sung sướng mà hôm giờ ngày nào đầu óc cũng được hưởng, đột ngột tăng tốc vượt lên dẫn đầu với bản mặt phởn hết chỗ nói, mặc kệ Khang mập đang la oai oái phía sau:

- Ê biết chỗ nào không mà chạy như đúng rồi vậy thằng kia?

Và tự nãy đến giờ Khả Vy vẫn tịch mịch ngồi sau xe nhỏ Phương, lặng im không nói câu nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.