Như vậy… rốt cuộc là sao? –Tôi hơi hoảng, lay cánh tay Trân gặng hỏi.
-Thì… chuyện đó… -Con bé vẫn cau mày khó nhọc.
-Chuyện gì, cứ nói đi! –Tôi cố giữ bình tĩnh.
-Là chuyện… chuyện của…
-CỦA AI? NHƯ THẾ NÀO?
Con bé chừng như không nhịn nổi nữa, ngẩng lên nhăn nhó nói nhỏ mà như vả vào cái mặt đần thộn đứng trước mình:
-Chuyện của… con gái đó! Mỗi tháng một lần, trời ạ!
Ôi thôi chết toi con rồi cha mẹ thánh thần ơi. Tôi há hốc mồm, chết đứng như Từ Hải, chỉ thấy Trân lên xe ngoái chào, mặt mày bí xị chưa hết… ức chế:
-Em về đây! -Rồi quay đi lẩm bẩm -Người gì đâu không biết…!
Chiếc xe khuất xa dần. Tôi bần thần đi vào nhà, đầu óc hỗn mang, không biết nên vui hay nên… nhục. Mà nhục này phải gọi là ngàn thu thiên cổ, trúc Nam sơn không ghi hết tội, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!
Buổi chào cờ đầu tiên của tháng 10. Giữa cái nắng sớm mới đầu mùa mà đã gay gắt muốn toát mồ hôi, tiếng thầy Hiệu trưởng vang vọng khắp bốn phía sân trường, từng câu từng chữ hiệu triệu ba quân ra sức học tập trong đợt thi đua chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Ở dưới hơn 4000 học sinh toàn trường cũng không hẹn mà cùng nhất tề chung một ý chí: THẦY ƠI NÓI NHANH CHO BỌN EM VÀO, NẮNG QUÁ!
Riêng tôi ngồi cạnh Tiểu Mai mà chẳng lọt tai được chữ nào, từ đầu đến giờ chỉ cúi mặt đếm kiến bò dưới chân. Lúc sáng qua nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778806/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.