Nhưng đúng khoảnh khắc mọi hi vọng nhỏ nhoi nhất tưởng như đã vỡ vụn thành hàng triệu giọt mưa đó, tôi nhận ra một điều quan trọng…
Mưa không chỉ làm quả bóng nặng thêm và phá hỏng tuyệt kĩ “lá vàng rơi”, mà còn khiến nó… trơn tuột!
Thằng thủ môn tưởng như đã bắt gọn bóng trong tay, thì bất ngờ nhận ra đôi tay mình cả trận đã quen bắt bóng khô, nhất thời chưa thể thích ứng với sự bất ngờ này. Và quả bóng trượt qua... nhẹ nhàng rơi xuống…
-VÀÀÀÀÀOOOOO!!!!!!!!!!!!
Thủ môn bên đó đã quá chủ quan khi đứng yên ngay trước vạch vôi chờ bóng đến mới chụp, nếu nó tiến ra đón trước thì dù có trượt khỏi tay, trái bóng vẫn chưa vào lưới. Và bây giờ thì… CHÚNG TÔI ĐÃ THẮNG!!!!
Cả cầu trường nổ tung trong tiếng reo hò, cơ hồ chẳng quan tâm đến cơn mưa rào đang trút xuống. Tôi lặng đi trong những tiếng vỗ tay, những cái đập vai của đồng đội, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào khung thành nơi có thằng thủ môn đang tức tối tay chống hông ngửa mặt lên trời. Ông trời đã lấy đi chức vô địch lẽ ra thuộc về lớp tôi năm ngoái, nhưng hôm nay “ổng” không phụ lòng người, thật là trời cao có mắt… Tôi cứ đứng yên như vậy cho đến khi không biết mưa hay nước mắt làm mờ nhạt quang cảnh xung quanh…
-Em lạy thánh, thánh làm động lòng cả trời xanh! –Dũng xoắn lại giở cái giọng nịnh hót.
-Mày học thuật cầu mưa hồi nào vậy, bữa nào cho tao học ké! –Khang mập vỗ vai tôi.
-Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778802/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.