Có một sự thật mà nói, đó là các cầu thủ bóng đá nổi tiếng trên thế giới thì dù có tài giỏi siêu đẳng đến mức nào đi nữa, có đón nhận được sự ủng hộ từ các fan hâm mộ đến bao nhiêu đi nữa thì họ vẫn phải chịu sự quản lí của câu lạc bộ. Và tôi cũng vậy, tuy không thể nào được liệt vào hạng danh thủ bóng đá thế giới, nhưng ít ra ở trường tôi đang học thì đến hôm nay tôi cũng đã gọi là có chút tiếng tăm. Và dù cho tôi có nổi tiếng bởi đôi chân kĩ thuật của mình thì tôi cũng vẫn phải… chịu thúc thủ trước thầy cô giáo bộ môn.
Vâng, sự thật mà tôi đang muốn nói đến chính là dù ở trên sân bóng, tôi có đưa 11A1 liên tục giữ vững thành tích bất bại, giành hết chiến thắng này đến chiến thắng khác, đường hoàng bước vào trận bán kết vào chủ nhật tuần này thì tôi vẫn phải… đi học. Đi học ở đây tức là đến trường vẫn phải bị dò bài, phải làm kiểm tra 15 phút hoặc một tiết, và về nhà vẫn phải ôn bài, chết là chết ở chỗ đó.
Bởi lẽ tuần vừa rồi, phần vì bị sốc sau khi Sơn đen ra đi vĩnh viễn, phần vì phải tập trung đá bóng bởi lớp tôi đã tiến rất sâu vào giải, nên tôi có hơi lơ là chuyện học hành. Và điều này dẫn đến hậu quả là sau trận tứ kết toàn thắng vừa rồi, thì tôi đã có vài ngày lao đao khốn khổ với cái danh hiệu “Tia chớp vàng “ của mình.
Cũng cần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778651/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.