Trở về nhà với những suy nghĩ đầy mâu thuẫn cứ lởn vởn trong đầu, tôi mang bộ mặt sầu thảm ngồi vào bàn ăn cơm:
- Ăn đi con, hôm nay sao thế? - Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi.
- Dạ… dạ! – Tôi sực tỉnh người.
- Học hành bị điểm thấp à? – Bà nheo mắt hỏi.
- Dạ không, cũng bình thường, con hơi mệt thôi! – Tôi lắc đầu đáp.
- Ừm, vậy ăn nhanh xong lên ngủ trưa đi cho khỏe! - Mẹ tôi thở hắt ra nói, đưa tay xới cơm vào chén cho thằng con trai út.
Bất giác lúc này tự dưng tôi muốn quay sang hỏi mẹ rằng… tôi giống ba hay giống mẹ, bởi chả biết tôi giống ai mà sao toàn dính tai bay vạ gió vào các cô gái xung quanh. Thế nhưng tôi dẹp ngay được ý nghĩ đó, bởi thế thì khác nào tự nói rằng ba tôi cũng… có quá khứ hào hùng y chang tôi. Không khéo tôi giống ba thật, và chuyện lộ ra thật rằng hồi trước ba tôi cũng hệt như vậy thì mẹ tôi nổi cơn tam bành mà cắt cơm cả nhà cũng không chừng.
Ăn trưa xong, tôi thất thểu bỏ lên phòng nằm định ngủ một giấc cho khỏe người, vừa chợp mắt chưa được năm phút thì chuông điện thoại lại reo vang. Và giây lát sau, mẹ tôi gọi từ dưới nhà:
- Nam ơi, bé Mai gọi này!
- “ Bỏ xừ, nãy về nhà quên gọi điện! “ – Tôi ngớ người nhớ ra là lúc nãy Tiểu Mai có dặn tôi về nhà phải gọi điện cho nàng vậy mà quên mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778595/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.