Về căn bản, Vịnh Xuân quyền và Thái Cực quyền có nhiều nét khá tương đồng với nhau, đặc biệt là ở thế thủ, khi mà cả hai đều là thế thủ của các môn nội gia quyền, chỉ dồn toàn bộ lực trụ vào chân sau và chân trước để hờ trên mặt đất. Thái Cực quyền nói một cách chính xác là dùng nhu khắc cương, tức nghĩa dụng lực đả lực, mượn động tác của đối thủ để biến chiêu hòng hoá giải hay phản lại đòn của đối phương theo tiêu chí “ gậy ông đập lưng ông “ và khẩu quyết bằng hình Thái Cực đồ, trong âm có dương và trong dương có âm.
Từ đó nói trắng ra thì trong Thái Cực quyền là trong nhu có cương và trong cương có nhu, thế nhưng trừ các bậc võ sư đã đạt được trình độ thượng thừa ra thì mới có thể phát huy hết tính năng ảo diệu của võ phái mang sức mạnh gần như tuyệt đối này nếu biết sử dụng đúng cách, còn lại thì hầu hết các võ sinh Thái Cực quyền ngày nay đều dụng võ vào mục đích dưỡng sinh là chủ yếu. Thế nên tôi biết, dẫu cho Thu Sương có tập đến mức nào đi nữa thì vẫn có hai hạn chế, thứ nhất rằng con gái vẫn cứ là con gái, thể chất chẳng thể hơn con trai được, thứ hai là nhỏ này tầm nhìn về võ thuật vẫn còn đang bị giới hạn trong một võ giới quan rằng Thái Cực quyền của nhỏ là mạnh nhất.
Tôi thì khác, Vịnh Xuân quyền cũng khác, cũng là chí nhu chí cương nhưng phần nhu chỉ là thính kình và niêm thủ, còn phần cương thì mãnh liệt vô biên, đã đánh là kéo tay bám đòn mà đánh dính đến khi đối phương mất sức chiến đấu mới thôi. Và hơn hết thảy là những đòn phát kình của Vịnh Xuân phái tuy có cùng chân lí với Thái Cực phái, thế nhưng lại thực tiễn hơn và không bị huyền thoại hoá như võ thuật của vị chân nhân Trương Tam Phong.
Thu Sương không biết những điều đó, nhỏ này cũng chả biết nhìn người nhìn ta, mới đầu vào lớp thì tôi còn tưởng Thu Sương sẽ ra dáng một cô tiểu thư kiêu kỳ đến cùng đấy, ít nhất cũng gần giống như Tiểu Mai ở khoản đối nhân xử thế. Ấy vậy mà giờ đây, nhỏ này lao thẳng vào tôi mà sử ra võ học bản thân, không thèm nhìn hay đánh giá đối thủ của mình như nào.
- Viu…..!
Chỉ có thể nói một điều, đòn thế của Thu Sương đo bằng phản xạ của tôi thì… chậm như rùa bò, tôi chỉ khẽ nhích người là đã né được hết cả, thậm chí nếu có thể trói hai tay tôi lại thì tôi cũng dễ dàng hạ gục nhỏ này chỉ bằng vài cú đá triệt. Thế nhưng đấu với con gái phải khác, đấu với một cô tiểu thư đanh đá lại càng khác, và với… người trong mộng của thằng bạn mình thì lại càng khác nhiều hơn nữa.
Tôi bất đắc dĩ phải vừa đưa tay ra đỡ đòn, vờ kháng cự một cách vất vả và tỏ ra khá chật vật với những đòn thế múa may đẹp mắt mà lại vô lực của cô nàng Thu Sương này.
- Chát…! – Tôi khẽ hất tay để hướng cú chặt cổ tay của Thu Sương lên trên.
Chả rõ rằng nhỏ này không vừa ý hay vì biết tôi đang nhường đòn hay sao mà lại bất thần dừng tay rồi lui về thế thủ, không đánh loạn xị như vừa nãy nữa.
- Quất ổng đi chị, sắp thắng tới nơi rồi!
- Thu Sương đánh đẹp quá, học từ nhỏ có khác!
Tôi thì lúc này chỉ muốn phá ra cười với đám quần chúng xung quanh, ừ thì rõ là Thu Sương đánh đẹp thật đấy, hệt như phim chưởng nói về Thái Cực quyền, chỉ tệ một nỗi là đòn thế không hung hiểm, và không có lực tí nào cả. Cứ chầm chậm chầm chậm, thỉnh thoảng nương theo tay tôi hòng tìm sơ hở để biến chiêu, thế nhưng khi Thái Cực quyền dựa tay vào tôi thì trong Vịnh Xuân quyền gọi đó là thính kình niêm thủ, thế quái nào mà tôi bị mắc lừa mồi đòn được. Thế nên đám đông xung quanh nhìn vào thì thấy có vẻ như tôi đang bị Thu Sương áp đảo, nhưng sự thật là mọi đòn tấn công của nhỏ này vào tôi đều bị khéo léo và kín đáo phản bật trở ra, hệt như ném sỏi vào một con vụ đang xoay vậy.
Chính vì thế Thu Sương chật vật một hồi mà vẫn không dụng được tiêu chí dùng nhu khắc cương để áp chế tôi, mà ngược lại cô nàng đã vẻ như mất sức chiến đấu vì trông khá mệt mỏi, riêng tôi thì vẫn vững như bàn thạch.
- Dừng được chưa? Nãy hiểu lầm thôi, anh xin lỗi! – Tôi nói giọng cầu hoà.
- Hay nhỉ, chê người ta xong rồi xin lỗi, giờ tôi tát vào mặt anh xong xuôi mới nói xin lỗi thì có được không? – Thu Sương hằn học đáp lại.
À được, rượu mời không uống thích uống rượu phát, thế thì cứ bơi vào đây, bản vương chấp hết!
Nghĩ là làm, tôi quyết định chiến đến cùng với nhỏ này, hôm nay phải dạy cho cô tiểu thư đanh đá kia một bài học nhìn đời mới được.
Đang tính cách nghĩ xem làm cách nào hạ Thu Sương một cách nhẹ tay và không làm bẽ mặt nhỏ này để Tuấn rách còn đường học tiếp thì nữ đối thủ của tôi đã lùi người lại rồi hít thở thật sâu.
- “ Trò gì nữa đây? “ – Tôi lấy làm thắc mắc nhưng cũng lùi vào thế giới bị.
Tích tắc sau đó, Thu Sương lại lướt thật nhanh vào tôi và dụng ra đòn chấn cổ tay của nội gia quyền, vẫn như những lần trước, tôi dễ dàng dùng tay mình thính kình rồi đánh bật trở ra. Thế nhưng lần này có sự đổi khác, ngay khi tay tôi vừa chạm tay Thu Sương thì nhỏ này vội nương lực theo như đã đoán biết trước rồi đẩy mạnh, hướng thẳng tay tôi vào trở lại… ngực tôi.
Khá bất ngờ trước tình huống này, tôi bèn thu tay lại hòng làm mất đà Thu Sương rồi bất thình lình giật chỏ sang, thế nhưng tôi lại cũng nhớ ra mình đang đấu với con gái, vì vậy hữu chiêu của tôi bất đắc dĩ biến thành hư chiêu, và tiêu tán vào thinh không bằng một động tác tay bỏ lơ đầy khó hiểu.
Chớp ngay thời cơ đó, Thu Sương xoay người lại đúng một vòng rồi chấn mạnh tay mình vào tôi:
- “ Cái… gì… nhỏ này biết phát kình…..! “ – Tôi điếng hồn khi nhận ra tình thế của mình, vì vừa nương tay nhượng đòn chỏ là tôi đã bước ngay vào thế của một chiêu thức nào đó trong Thái Cực quyền, và Thu Sương không ngần ngại gì mượn lực tay của tôi mà xoay người đánh mạnh vào vùng chấn thuỷ.
- Uỳnh……!
Tôi sẽ gần như hứng trọn đòn phát kình mãnh liệt vừa rồi nếu như không nhanh tay khom người xuống để gia tăng khoảng cách tiếp đòn rồi mới dùng tay đỡ lấy phần nào. Dù đỡ đòn được nhưng tay phải tôi cũng tê rần đi vì đòn phát kình đầy bản sắc nội gia quyền khi nãy của Thu Sương.
Thành thật mà nói thì nhỏ này rất có thiên khiếu võ thuật, vừa thấy tôi có sơ hở là ngay lập tức mượn chấn lực rồi hoá thành kình lực mà đánh thẳng vào đối thủ. Nói về phát kình thì phải nói tôi đã từng đánh qua nhiều trận với nhiều đối thủ, nhưng Thu Sương là nhỏ con gái đầu tiên mà biết phát kình.
Vì vậy tôi có hơi nóng máu, sau khi đỡ đòn liền ngay lập tức dụng ra tốc độ nhanh nhất của mình rồi kéo tay Thu Sương ngược trở lại, chỉ sau một lần biến chiêu niêm thủ là tôi đã khoá lại được cả hai tay của nhỏ này chỉ bằng một tay của mình:
- Vù… Oạch…….!
Thu Sương còn chưa kịp mừng vì vừa đánh trúng được tôi thì đã bất ngờ bị khoá tay không làm gì được, và chỉ trong chớp mắt thì đã bị tôi nhập nội, và tôi… đưa thật sát mặt mình vào khuôn mặt nhỏ này mà trừng mắt gằn giọng hỏi:
- Còn muốn đánh nữa không?
- …………..!
Không một động thái chống cự, cũng không một phản ứng gì được thể hiện ra.
Thu Sương lúc này chợt đỏ bừng cả mặt rồi im lặng không nói gì sất.
- Ơ…….! – Tôi khá bất ngờ, quay trở lại trạng thái lúng búng trước con gái, vội thả tay Thu Sương ra rồi bước lùi trở lại luôn mấy bước, rời khỏi sân đấu.
Tất cả mọi người trong sân lúc này đều bất ngờ nhất thời không biết phải phản ứng gì, riêng tôi thì khá ngượng với đòn khoá tay khi nãy của mình, chẳng nói chẳng rằng vội lầm lũi dắt xe ra cổng rồi đạp xe chạy biến.
- Ê…chờ tao mậy! – Giọng Tuấn rách gọi í ới đằng sau lưng.
- Gì? – Tôi giảm tốc độ lại.
- Mày đánh em tao vậy rồi sao bữa sau tao đi học nữa? – Nó nói giọng trách cứ.
- Chả biết, ai bảo nhỏ đó hung hăng quá chi, tao nhường hết cả rồi còn gì! – Tôi nhún vai bực dọc đáp.
- Nhưng nó là con gái mà, mày nhường là chuyện dĩ nhiên, giờ thì lộ ra là mày biết võ rồi! – Tuấn rách than vãn.
- Kệ, chứ mày nghĩ xem, khi nãy nếu đúng là tao không biết võ thật thì nhỏ Sương của mày hoá ra bắt nạt người mới tập à?
Nói rồi tôi quay xe đạp thẳng về nhà, bỏ mặc Tuấn rách đang đần thối ra vì chẳng biết phải xử trí như thế nào cho phải.
Riêng tôi thì … kệ quách Thu Sương của nó, tôi chả quan tâm, đây chỉ là chuyện cỏn con, bởi mối lo của tôi lúc này chính là buổi thẩm vấn của Tiểu Mai vào chiều ngày mai, về vụ việc của Dạ Minh Châu phá đám.
Chiều hôm sau, tôi đóng một bộ mặt thảm thương ngồi thu lu như tội phạm tra tay vào còng trước mặt Tiểu Mai, thậm chí chả dám hớp một ngụm trà đào thơm ngon nào.
- Anh sao thế? Căng thẳng vậy? Em không hỏi gì nhiều đâu! – Tiểu Mai tủm tỉm.
- Ừ… thì hỏi gì hỏi đi! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Hi, uống trà đi ông tướng, trông vậy mà nhát, em ăn thịt anh hay sao mà sợ? – Nàng phì cười đẩy tách trà về phía tôi.
- Ừm….! – Nhấp môi một ngụm trà để lấy giọng trả lời thẩm vấn, tôi biết cái màn này của các điều tra viên quá mà, thấy trên phim hoài.
- Vậy được rồi, tối qua học võ với Tuấn có gì đặc biệt không? – Tiểu Mai bắt đầu hỏi.
- Không… cũng bình thường! – Tôi chối biến không dám nhắc lại vụ Thu Sương.
- Ừa, về chuyện của Minh Châu thì em đã suy nghĩ rồi, anh muốn nghe không? – Nàng mỉm cười tiếp lời.
- Ừ…nghe… em nói sao anh nghe vậy….! – Tôi gật đầu.
- Thế này nhé, anh bảo là chưa bao giờ quen biết với Minh Châu, đúng không?
- Ừ, chưa hề!
- Nhưng theo như hôm trước thì rõ là Minh Châu có quen biết với anh, bởi thái độ đó không thể nào là đùa cợt được!
- Cũng có thể là người nhầm người chứ?
- Nếu nhầm thì làm sao biết anh có vết sẹo ở sau bả vai?
- Ừ… rồi….!
- Vậy là em nghĩ có khả năng hai người đã từng quen biết nhau, thế nhưng vì một lí do nào đó mà anh đã quên mất Minh Châu!
- ……….!
- Và đồng thời, Minh Châu cũng không nhận ra anh được!
- Sao không nhận ra? Hôm qua chẳng phải nhỏ đó còn bảo anh… là phản bội còn gì?
- Anh có bao giờ hỏi tại sao rằng, khi anh bị chuyển lớp qua A2 hồi lớp 10, chắc chắn Minh Châu sẽ biết được tên anh là Võ Trí Nam khi được giới thiệu, vậy thì tại sao bạn ấy lại không tiếp cận anh nếu như thật sự là biết anh? – Nàng chậm rãi nói.
- Thì… có thể là anh trùng tên với ai đó! – Tôi chưng hửng.
- Ừ, rất có khả năng trùng tên, có thể Minh Châu cũng đã từng nghĩ như vậy, và thêm một lần nữa anh lại có mặt ở A2, khi mà Noel vừa rồi anh có diễn Guitar ở trước mặt thành viên hai lớp, và hôm ấy em thấy có cả Minh Châu ngồi xem!
- Thì sao?
- Vậy nên chắc chắn Minh Châu biết đích xác anh là Võ Trí Nam, không những một mà đến hai lần, thế nhưng bạn ấy vẫn không đến gặp anh, nếu thật sự là có quen biết?
- ……..!
- Chính vì vậy em cho rằng, cả anh và Minh Châu trong quá khứ đều chưa từng gặp nhau, chỉ có Minh Châu biết tên anh, và anh thì chẳng biết tên bạn này, thế nên khi anh qua A2 thì Minh Châu chỉ đơn thuần suy nghĩ là anh trùng tên với người quen của bạn ấy!
- Cái gì mà tùm lum vậy??!!
- Nói ngắn gọn như vầy nhé, Minh Châu trước giờ vẫn cứ nghĩ anh trùng tên với người bạn ấy quen, bởi bạn ấy chưa hề biết mặt anh nên không dám khẳng định anh là Trí Nam với vết sẹo sau bả vai. Và chỉ đến ngày hôm kia, bạn ấy mới biết đích xác anh đúng là người quen ngày trước!
- Sao biết? Chỉ bằng một cái tên và một vết sẹo à?
- Anh nhớ lại đi, ngày hôm đó, bọn mình đang nói chuyện với Minh Châu, và bạn ấy biết anh tên Nam rồi, vẫn cư xử bình thường, vẫn không hỏi gì chuyện vết sẹo. Thế nhưng tại sao chỉ trong một phút ngắn ngủi sao đó, bạn ấy lại đề cập đến vết sẹo của anh ở bả vai như một người quen?
- Tại sao??!! Anh có nói gì đâu!
- Anh có nói một câu đấy!
- Nói gì?
Tôi lúc này thì đầu óc đã gần như bốc khói trước những suy luận của Tiểu Mai rồi, thế nhưng nàng vẫn từ tốn tiếp tục khai thác vấn đề:
- Thực chất chuyện vết sẹo chỉ là một điều kiện cần để Minh Châu xác nhận lại anh có đúng là người bạn ấy quen biết hay không thôi, còn lí do mà Minh Châu hỏi như vậy, chính là do một câu nói của anh!
- Câu gì?
- Anh nhớ lại xem, anh nói với Tuấn một câu mà ngay sau đó, Minh Châu thay đổi hẳn thái độ!
Trí óc tôi vội liên tưởng ngược thời gian trở lại với tình huống của ngày hôm đó….
Khi đó tôi đang càu nhàu Minh Châu…..
Rồi thằng Tuấn rách kêu tôi lại định rủ đi học võ….
Và tôi mới nói….
- Trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa? – Tôi ngớ người ra như sực tỉnh giấc mộng.
- Chính xác rồi đấy, câu nói này của anh là điều kiện đủ để Minh Châu nhận biết trở lại! – Tiểu Mai mỉm cười gật đầu.
- Nhưng… câu này….? – Tôi ấp úng.
Tiểu Mai chậm rãi châm trà vào tách, rồi nàng đưa mắt nhìn tôi đầy ý nhị như xoáy sâu vào tận tâm can tôi, nhẹ nhàng nói:
- Em nghĩ câu nói này của anh khá đặt biệt vì có vần có điệu như là thơ vậy, thế nên nếu anh nhớ ra được trong quá khứ anh đã từng nói với bạn gái nào câu này, thì rất có thể anh sẽ nhớ ra được Dạ Minh Châu là ai, và đã quen biết với anh như thế nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]