Sáng hôm nay là một buổi sáng khác hẳn với hôm qua, phải gọi là rất khác, bởi hôm nay là chủ nhật, và tối nay là Giáng Sinh.
Ban đầu, tôi tỉnh dậy với một tâm trạng cực kì phấn chấn bởi những gì thu hoạch được của ngày hôm qua, khi mà Sơn đen về báo cáo với tôi rằng thằng Minh Huy đang cực kì bất ngờ, tự hỏi thằng mũ đen là thằng nào, và không biết rằng liệu còn thằng nào trong nhóm tôi giống như thích khách mũ đen hôm qua không. Và tôi lại càng nực cười hơn khi mà Sơn đen bày mưu cho thằng Huy kéo băng dứt điểm tôi ngay ngày hôm nay, để rồi cuối cùng chính thằng Huy lại e ngại nói rằng cần phải đợi một thời gian để biết được nhóm hội bàn tròn chúng tôi có động thái gì nữa đã. Tôi biết thằng Huy đã bắt đầu lo sợ rồi, vì bây giờ nó không còn ở trong tối nữa, nhất là khi sau này, tôi sẽ tiếp tục gửi thích khách đến gặp băng nhóm tụi nó.
Tóm lại, tôi đang rất vui!
Và ít phút sau, tôi buồn bã trở lại, khi mà mẹ tôi bảo:
- Tối nay Noel mẹ qua nhà cô Nguyệt chơi, con có đi không?
- Dạ… chắc không! – Tôi lắc đầu đáp.
- Qua đi, có con bé Trân nhắc mày mãi đấy! – Mẹ tôi nói.
- Dạ thôi, để bữa khác, tối con đi với lớp rồi! – Tôi thoáng chần chừ khi nghe đến bé Trân, quả thực hôm giờ tôi cũng chẳng sang nhà con bé học tiếng Anh, mà cũng chẳng thấy con bé gọi điện trở lại hỏi thăm lí do.
- Vậy con cầm chìa khoá dự phòng, nếu về trước thì có mà mở cửa! – Mẹ tôi gật đầu.
- Dạ, con biết rồi! – Tôi đáp.
Không có Tiểu Mai, thì ngày hôm nay còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Thế đấy, tôi buồn trở lại!
Ăn sáng xong, tôi chán nản tót lên ghế salon bật ti- vi xem phim, hết tập này đến tập khác, xem phim chán lại chuyển qua đọc truyện, từ cuốn này qua cuốn kìa. Để rồi ăn cơm trưa xong, tôi lại tiếp tục nằm nghe nhạc đến chiều, tôi nghe lại bản nhạc hôm trước.
- “ Ngày hôm nay qua cho lẹ dùm tui đi mà! “ – Tôi chán nản nghĩ thầm trong bụng, bởi lẽ ra nếu cuộc đời như mơ thì ngày hôm nay mới đích thực là một ngày hạnh phúc, tôi sẽ được tay trong tay với Tiểu Mai mà đi chơi cùng nhau đến hết ngày.
Thế nhưng sự thật phũ phàng rằng lúc này tôi chỉ đang nằm ở nhà một mình, sự thật rằng Tiểu Mai vẫn còn giận tôi, thậm chí là chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa. Nằm nhà chán, ngẫm nghĩ một hồi tôi quyết định dắt xe ra ngoài định dạo vòng vòng chơi chút cho khuây khoả đầu óc rồi tối lại về ăn cơm, ăn xong lại ngủ, thế là hết ngày, thứ hai tuần sau lại đi học.
Đó chí ít là những gì tôi muốn, hay ít ra là những gì tôi nghĩ, thế nhưng mọi chuyện lại xảy ra theo một chiều hướng khác.
Tôi thẫn thờ đạp xe dạo quanh những con phố quen thuộc, có đôi lần muốn chạy ngang nhà Tiểu Mai để xem thử, hoặc dù là chỉ được nhìn nàng một giây phút thôi là tôi cũng đủ vui lắm rồi, bởi ít ra tôi sẽ tự an ủi mình rằng, Giáng Sinh mình cũng được thấy người ấy. Và rốt cuộc tôi lại ngại ngần, để rồi trong vô thức, tôi tự dưng quẹo thẳng vô nhà sách dọc đường, khi nhận ra thì tôi đã đứng ở quầy hàng đầy những kệ sách cao nhồng trước mặt.
Nhìn tấm biển khu vực bán đồ lưu niệm, tôi bất giác nhớ lại cũng vào những ngày này năm trước, tôi hãy còn đang tất bật chạy hết nơi này đến nơi khác để tìm mua nguyên vật liệu làm quà Noel tặng cho Khả Vy. Nhìn cây thông đang sặc sỡ đèn màu ở giữa sảnh trong với những dây ruy băng lấp lánh và các quả châu đầy màu sắc, tôi lại một lần nữa ngớ người ra:
- Giáng Sinh rồi…..!
Ngày này năm trước, tôi đã cùng……..!
Mãi miên man với dòng hồi tưởng của mình, tôi không hay biết một người đang đứng trước mặt mình, người ấy khẽ gọi:
- Nam….!
- Hở? – Tôi giật thót người.
Để rồi khi nhận ra người đó là ai, tôi thoáng sững sờ rồi rất nhanh chóng, lấy lại vẻ lạnh lùng mà tôi đã mặc định rằng từ trước giờ sẽ dành cho người đó.
- Sao vậy? – Giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên.
Trước mắt tôi là Khả Vy xinh xắn đang ôm sách trước ngực, em ấy nửa ngạc nhiên, nửa ngại ngần hỏi tôi. Thế nhưng tôi lúc này chỉ đang lấy làm lạ lùng, vì sau tất cả những gì em ấy đã đối với tôi, thì sao còn đủ can đảm mà đối mặt với tôi như thế này chứ. Khả Vy chia tay tôi để đến với một người con trai khác, sự thật là vậy.
- Ừm, không có gì! – Tôi lạnh lùng nói rồi quay đi.
- “ Phải rồi… ngày này năm trước, mình đã quên mất là mình có tặng quà cho Vy…..! “
- Có gì để mà nói… mình đang bận….! – Tôi tự dưng nghe lòng mình bối rối, cố lắc đầu từ chối.
- Chỉ một chút thôi, không lâu đâu! – Em ấy nài nỉ.
Trước ánh mắt gần như là đang trông chờ hết mực của Khả Vy, tôi không còn cách nào khác hơn là đồng ý với lời “ mời “ bất ngờ này, và tôi cũng biết luôn…. Vong tình thiên thư đã tiêu dzên rồi, vì nếu theo đúng bộ thiên thư vong tình này thì bây giờ tôi phải bỏ đi mới phải.
Hai đứa tôi ngồi tại quầy nước của nhà sách, Vy gọi nước cam, tôi không muốn nhớ lại ngày trước, nên đã gọi ình cốc nước lọc. Sau vài giây yên lặng, Khả Vy gượng cười thật tự nhiên rồi mở lời:
- Ừm… cảm ơn nha!
- Gì chứ? – Tôi thắc mắc.
- Cảm ơn vì hôm 20-11 đã giúp mình! – Em ấy nhìn tôi.
- Đừng bận tâm! – Tôi cố trả lời một cách lạnh lùng hết mức có thể, bằng một chất giọng và thái độ rất muốn kết thúc cuộc gặp này hết mức có thể.
Khả Vy thở hắt ra, rồi đưa mắt nhìn tôi:
- Xin lỗi!
- Hở? Gì? – Tôi đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
- Xin lỗi vì ngày trước đã… ừ…. đối với Nam như vậy, nhưng mình vẫn mong có một ngày được giải thích tất cả mọi chuyện!
- Chuyện gì, mình không hiểu!
Mặc kệ thái độ bất lịch sự của tôi, em ấy thở dài, rồi lại mỉm cười tiếp lời:
- Nam hiểu Vy đang nói gì mà, mình chỉ muốn giải thích thôi!
- Hê, tờ giấy đó là đủ rồi mà! – Tôi hừ nhạt.
Phải rồi, sau tất cả những gì em đã làm với tôi, thì tôi không giận em đã là một kì tích lắm rồi, thế nhưng giờ gặp nhau nữa để làm gì?
- Không, vẫn chưa đủ!
- Vậy sao?
- Mình biết, mọi chuyện là do lỗi của mình, nhưng….!
- ………….!
- Thật ra, mình với anh Vũ biết nhau cũng lâu rồi, vì anh ấy là chỗ quen biết với chị mình, anh Vũ có tình cảm với mình cũng lâu rồi. Nhưng mình… ừ, cũng kể anh ấy nghe về Nam, và Vũ quyết định đợi… dù rằng mình có giải thích!
- Kể chuyện này làm gì chứ? Thì chỉ là Vy thích Vũ hơn, vậy thôi!
- Đúng là như vậy, mình mến anh Vũ… nhưng chỉ là sau khi… ừ, chỉ sau kì nghỉ hè vừa rồi mà thôi, mình đã suy nghĩ rất nhiều…. và…….!
- Rồi, biết!
- Nam không biết đâu, lí do thực sự là vì………!
Rồi Khả Vy ngừng lại, ngập ngừng như có điều khó nói, và em ấy tự dưng làm tôi tò mò theo:
- Vì sao?
- Mình… không thể yêu nhau được, Nam à!
- Tại sao?
- Lúc ban đầu, mình rất cố chấp, mình thích Nam, mình cũng biết từ lâu rằng Trúc Mai cũng mến Nam, nhưng mình chỉ đơn giản nghĩ rằng, thích ai là quyền của người đó, và mình có quyền giành lấy những gì mình yêu thích, chỉ là vậy thôi!
- …….!
- Rồi Nam cũng nói rằng thích mình, nhưng… trải qua rất nhiều chuyện, mình dần biết được, Nam chỉ… thật sự luôn hướng về Mai, trong thâm tâm của Nam, mọi chuyện Nam làm ẩn sau đó đều có sự hiện diện của bạn ấy!
- Những gì tôi làm là hoàn toàn thật lòng!
- Mình biết, Nam thật lòng với mình, và… mình cũng vậy, nhưng chúng mình vẫn chỉ là trên mức bạn bè bình thường một chút, mình quan tâm Nam, và ngược lại Nam cũng quan tâm đến mình, chỉ là như vậy, bởi những khi ở cạnh mình, Nam vẫn lo lắng mỗi khi Mai xuất hiện. Đó là sự lo lắng người kia sẽ ghen ….!
- …………!
- Mình từng thấy buổi chiều Nam ở ngoài biển, dạo chơi với Mai… sau khi đã nói với mình rằng hai người chỉ là bạn đơn thuần… nhưng nhìn Nam bồng một bé gái, Mai dẫn một bé trai… mình thấy…….!
Tôi thừ người sửng sốt… bởi đó buổi chiều tôi dẫn cu Bột ra biển, vô tình gặp Tiểu Mai cùng với Bồ Câu.
- Mình biết buổi liên hoan cuối năm, Trúc Mai đã để lại áo mưa cho Nam, và sau đó Nam đã chạy đi tìm Mai… dù rằng mình cũng đã đợi rất lâu….!
- …………..!
- Với tư cách đang là một người bạn gái của Nam, nhưng mình lại không làm được những gì Mai đã làm với Nam, mình không… mình không làm được những điều không vụ lợi như Mai, mình hiểu cảm giác đau khổ của bạn ấy. Nhưng đồng thời mình cũng biết, Nam có để tâm đến những điều đó, và… mình đối với Nam không thể được như bạn ấy, mình không đủ cam đảm và không suy nghĩ được như vậy. Mình chỉ hay giận dỗi vô cớ và làm phiền Nam, cố gắng tỏ ra mình luôn cần được quan tâm….!
- ……….!
- Ngày đó… mình buồn lắm, đã bao lần mình tự hỏi, liệu rằng tình cảm mình đối với Nam thật sự là gì? Nhưng chính Nam đã ình câu trả lời….!
- Tôi?
- Cách Nam đối xử với Mai đã ình câu trả lời rồi, Nam à, mình không muốn tự lừa dối bản thân, mình không thể tiếp tục gieo vào Nam một giấc mơ lung linh về tình yêu của hai đứa nữa. Không phải mình không hợp nhau, mà là vì… ngay từ đầu trong Nam chỉ có Mai thôi, vậy nên… mình muốn Nam cũng đừng tự dối bản thân thêm nữa, vì……!
-??!!
- Vì nhìn cách nào đi nữa, Nam và Mai đã mến nhau ngay từ đầu rồi!
Khả Vy mỉm cười nhìn tôi, một nét cười chân thành và trìu mến như tất cả những gì em ấy đang nói, khiến tôi… hoàn toàn sững sờ….!
- Càng níu kéo, mình cảm thấy Nam càng xa hơn… ừ, chúng ta đã ngộ nhận lẫn nhau từ ban đầu rồi….!
- ……..!
- Và rồi mình đã quyết định buông tay, ít ra đó là những gì mình có thể làm được cho Nam, dù rằng có đau khổ, nhưng… chừng nào mình còn tồn tại, thì Nam sẽ không thể đến với người Nam thật sự yêu được!
- ……..!
- Mình biết mình phải im lặng chia tay, mình hiểu Nam trọng danh dự… nên nếu bị mình đối xử như vậy, Nam sẽ ghét mình lắm, và… rồi Nam sẽ không còn cảm giác bị trói buộc hay áy náy nữa, Nam sẽ có thể toàn tâm toàn ý với… Trúc Mai….!
Tôi… đã từng nói rằng em ấy không hiểu tôi, bởi cách em ấy đối xử với tôi trước mặt mọi người… vậy ra sự thật là như vậy sao…?
- Ở cạnh Vũ, mình có cảm giác yêu, và được yêu…. Không có ý so sánh gì đâu, nhưng Nam à, đây là tất cả những gì mình muốn giải thích!
- ….Ừm…..ừ….! – Tôi thẫn thờ đáp lại. – Nhưng… xa mặt đừng cách lòng, chính…. đã nói…?
- Mình biết mà, nhưng mình cũng biết lí do thật sự khi Nam giả say, mình biết Nam sang nhà Mai học đàn, mình cũng biết hôm cắm trại Nam đã về chung với Mai… mình biết nhiều, cũng buồn nhiều, nên… hi….!
Đến đây, đôi mắt của Khả Vy đã hoe đỏ, em ấy ngập ngừng vài giây rồi tiếp lời:
- Ừ… mình tự dặn lòng mình rằng không được nghĩ như vậy, nhưng Nam… buộc mình luôn phải nghĩ vậy, mình biết rằng sống mãi với quá khứ thì sẽ không lớn lên được đâu… vậy nên, mình đã bước đi tiếp con đường của riêng mình, và… thật may là Nam cũng vậy, hi…!
- ……..!
- Mình mong Nam nhận ở mình một lời xin lỗi chân thành, từ một người bạn thân, nha….Nam?
Tôi thở hắt ra, cũng không biết là mình có đang buồn hay không, bởi sự thật những gì tôi đã đối mặt và những gì Khả Vy nói hôm nay cũng không khác nhau là mấy. Nhìn qua khung cửa kính đầy nắng, tôi thấy lòng mình trống rỗng, thênh thang… Những gì Vy nói hoàn toàn đúng, tôi tự làm thì tự chịu là phải rồi… đúng là vậy, trong tình yêu thì không có ai đúng ai sai cả, chỉ là khi hai con tim không đập chung một nhịp nữa mà thôi.
Rồi hai đứa ngồi im lặng một hồi khá lâu, mỗi người ắt hẳn đang có những suy nghĩ khác nhau cho riêng mình.
- Ừm…..! – Tôi gật đầu. – Mình hiểu mà…Vy cảm thấy vui là tốt rồi!
- Cảm ơn Nam, nhưng… Nam biết không, tốt bụng quá mức, là điểm mình yêu mến, cũng chính là điểm mình ghét nhất ở Nam đấy! – Vy cười buồn.
- Tại sao? – Tôi ngơ ngác.
- Vì… trong tình yêu, phải có một chút ích kỷ, nhớ nha Nam, đừng đối tốt với người khác quá, phải biết lựa chọn bên nào thật sự là quan trọng nhất, vì… cảm giác của người ở lại… không dễ chịu chút nào đâu….!
Có lẽ… đến đây tôi đã hiểu được cái buông tay của Tiểu Mai vào hôm 20-11 là gì rồi….
- Ừ, mình hiểu tất cả rồi….! – Tôi thở dài.
- Hi… vậy… là bạn tốt của nhau nha? – Khả Vy nhoẻn miệng cười.
- Ừa… mãi là bạn tốt! – Tôi cũng mỉm cười, bởi… nụ cười của Vy ngày hôm nay đã không còn đáng ghét nữa, đã cất đi một tảng đá từ lâu nay vẫn hằng đè nặng tim tôi.
- Vậy… Nam với Mai hôm giờ… sao vậy? – Em ấy thắc mắc.
- Không… không có gì….! – Tôi lắc đầu chối ngay.
- Hi, Nam nói dối dở tệ! – Em ấy lại chun mũi và phì cười
- ……….! – Tôi đần mặt ra vì chẳng biết nói gì.
- Thôi, mình về trước nha! – Rồi Khả Vy đứng dậy.
- Ừ…mình cũng về luôn! – Tôi giật thót người.
- Mà… tối nay Nam có đi với lớp không? – Em ấy lại hỏi.
- Chắc…không! – Tôi thở dài ngao ngán.
- Tham gia đi, sẽ vui lắm đó! – Vy mỉm cười.
- Ừ… để xem sao đã! – Tôi gãi đầu bối rối.
- Vậy… mình về nha! – Vy nghiêng mái đầu nhìn tôi.
- Ừ….! – Tôi cười đáp.
- Chúc hai người hạnh phúc! – Em ấy nháy mắt.
- Ừ… hai người cũng vậy……! – Tôi trả lời.
Chiều hôm đó, tôi đạp xe về nhà với một tâm trạng thư thái như vừa cất đi một gánh nặng đã từ lâu còn đang hiện hữu trong lòng. Thầm nghĩ rằng cuộc đời đúng là có nhân có quả, hoá ra những gì tôi làm thì Vy đều biết cả, chẳng qua em ấy luôn cho tôi cơ hội, để rồi chính tôi để vuột đi mất. Và khi em ấy quyết định buông tay, thì tôi lại đau khổ đến mức gần như căm ghét…. Đúng là con gái luôn trưởng thành trước con trai đồng lứa, tôi quả tình là không thể suy nghĩ được như vậy!
Ôi thôi… qua rồi, từ giờ tôi với Vy đã là bạn rồi, xem như không nhắc lại nữa vậy!
Rồi tôi tự mỉm cười với chính mình, rằng Vong tình thiên thư đã đến lúc mất đi được rồi!
Anniversary Chapter:
Đêm Giáng Sinh, ngày 24 tháng 12 năm 2006 …
Sau cuộc nói chuyện buổi chiều với Khả Vy, tôi có cảm thấy tâm trạng mình khá hơn rất nhiều so với ban sáng, thế nhưng đến tối thì tôi buồn bã trở lại.
Bởi nằm nhà thì chán, tôi cuối cùng quyết định cũng xách xe ra dạo lòng vòng ngoài đường, không hề nghĩ là sẽ tham dự tiệc Noel với lớp, vì không có Tiểu Mai, tôi nhìn đâu cũng thấy chữ “ chán “ hiện ra trước mắt.
Thế nhưng tôi đã lầm, vác xa ra đường một mình vào đêm Giáng Sinh lại càng chán hơn rất nhiều, bởi đêm nay đường phố sặc sỡ ánh đèn, không khí háo hức vui nhộn trải dài khắp thành phố, mọi người ai nấy đều nô nức dự tiệc ở nhà, người khác thì lại rủ nhau kéo đi đến các nhà thờ nội thành để xem lễ. Cảnh vật náo nức hệt như năm trước, thế nhưng chỉ có khác một điều, đó là tôi lúc này đang ghen tị nhìn những cặp đôi trai gái khác đang cười nói vui vẻ bên nhau.
Chán, đó là những gì tôi có thể nói lúc này!
Buồn, đó là những gì tôi có thể cảm nhận được lúc này!
Ước gì không có thằng Minh Huy trên đời, thì bây giờ ắt hẳn tôi với Tiểu Mai đã là một trong những cặp đôi hạnh phúc trên đường phố lúc này rồi. Ừ thì Khả Vy chúc tôi hạnh phúc đó, thế nhưng chỉ lát nữa thôi em ấy sẽ lại được tay trong tay với Vũ, chỉ có thằng như tôi là mãi lếch thếch lang thang một mình mà thôi.
Những gì Khả Vy nói lúc chiều, làm tôi nhẹ nhõm một, bây giờ càng nghĩ lại, tôi càng thấy buồn bã gấp mười. Bởi chính Vy còn nhận ra được Tiểu Mai đối tốt với tôi đến nhường nào, ấy vậy mà tôi hoàn toàn vô tâm lạnh lùng với nàng vào những ngày ấy.
Cũng vẫn là cung đường biển ngập tràn ánh đèn, những hàng cây xanh sáng rực lên những dây đèn màu, không khí vẫn trong lành và mát mẻ, cũng vẫn là những hàng ghế đá… những quãng đường quen thuộc….
Giáng Sinh năm đó, tôi cùng Tiểu Mai ngồi ở băng ghế đằng kia, tôi ăn kem lạnh mà run cầm cập, hỏi nàng có lạnh không, nhưng nàng chỉ cười và bảo là ấm lắm. Giờ thì tôi đã hiểu ý của nàng là như nào rồi… nhưng tôi còn có cơ hội để nói cho nàng biết vào Giáng Sinh năm nay không? Hay là những ngày qua, chúng tôi mỗi ngày đều gặp nhau nhưng gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời?
Tôi nhớ Tiểu Mai rất nhiều, thật sự tôi rất nhớ nàng…!
Trong tất cả những buồn bã nhất mà tim tôi có thể cảm nhận, tôi trong vô thức lại chạy đến quán coffee mà lớp mình đang tổ chức tiệc mừng Noel…
- Trễ vậy mày? Đi đâu mà giờ mới tới? – Thằng Chiến đứng ngay cổng vào.
- Hả? – Tôi thẫn thờ.
- Tao nói trễ vậy, hơn 9 giờ rồi, chút nữa là tiệc tan rồi! – Nó nói như hét vào tai tôi, vì không khí ồn ào náo nhiệt chung quanh làm át đi nếu nói nhỏ.
- À… ờ… tao bận chút việc! – Tôi nói bừa rồi bước vào trong.
Quán Coffee Hát Với Nhau cũng là một quán sân vườn nhưng có sân ngoài trời khá rộng, ở giữa đặt một sân khấu nhỏ có đủ dàn âm thanh và các loại nhạc cụ. Khi tôi vào đến nơi thì thành viên hai lớp 11A1 và 11A2 đã đang hát hò ỏm tỏi ở sân khấu, trong đám đông tôi nhận ra nhỏ bí thư A2 đang dẫn chương trình, một số thì ngồi dưới cổ vũ, một số thì tranh thủ cơ hội giao lưu mà làm quen bắt chuyện nhau.
- Tới trễ vậy? Bị gì à? – Khang mập hú tôi khi bắt gặp tôi đang lò dò bước vô.
- Không, bị gì là bị gì? – Tôi thắc mắc.
- Tưởng mày bị thằng Huy xử, tại tối nay nó cũng không đi! – Thằng mập tiếp lời.
- Hả? Nó vắng à? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Ờ, chả biết sao nữa! – Thằng Khang nhún vai đáp.
Riêng tôi lúc này thì chỉ nghĩ đến một khả năng mà vẫn mong cho điều đó đừng bao giờ thành sự thật, rằng… thằng Huy vắng mặt tối nay là bởi bây giờ nó đang hẹn hò với Tiểu Mai, bởi Tiểu Mai cũng không có mặt trong đám đông lúc này.
- Mà… Trúc Mai cũng không đi à? – Tôi hỏi lại cho chắc.
- Ừ, nãy giờ không thấy! – Khang mập nói.
Nghe nó trả lời xong thì chân tay tôi rụng rời… và đã buồn lại càng buồn hơn, tôi chán đến mức kiếm đại một chỗ ngồi rồi thả người phịch xuống chả buồn nói năng gì nữa.
- Hát không? Hi! – Khả Vy bước đến chỗ tôi.
- À… không, được rồi! – Tôi lắc đầu.
- Vậy thôi, hì hì! – Em ấy nhoẻn miệng cười rồi nhập vào đám đông bên trên.
Mọi người xung quanh hát cứ hát, tán chuyện cứ tán chuyện, tôi… đần mặt ra vì buồn chán vì vẫn đần mặt ra, chả muốn quan tâm thế sự lúc này như nào, hệt là tôi đến buổi tiệc này chỉ để… ngồi buồn bã thôi vậy, đắm chìm với nỗi nhớ của riêng tôi.
Theo lời bọn bạn tôi sau này kể lại, thì nhỏ bí thư 11A2 bỗng dưng hứng chí nhìn xuống khán đài trong khi tất cả mọi người đang hát hò vui vẻ, và vô tình phát hiện ra thằng đần là tôi đang thẫn thờ nhìn mông lung cô quạnh:
- Và, sau đây là một nhân vật rất đặc biệt của buổi tối hôm nay!
- Đâu? Đâu?
- Ai thế?
Đám đông nhao nhao lên sau lời giới thiệu của nhỏ này:
- Là một bạn là thành viên 11A1, nhưng đồng thời lại từng là thành viên của 11A2, vâng, bạn đó! – Nhỏ này đưa tay về phía tôi.
- Hả? – Tôi ngơ ngác vì đám đông xung quanh đã hò reo vỗ tay.
Và ngay sau đó, Khả Vy cũng tiếp lời:
- Xin mời bạn Trí Nam bước lên sân khấu, hi hi!
Tôi sửng sốt mở to mắt vì bất ngờ:
- Tui…tui có gì đặc biệt?
- Vì bạn quá khác biệt, ai cũng vui chỉ có mình bạn buồn, vả lại bạn từng là người qua lại giữa hai lớp, cũng là người gây đau thương cho 11A2 ở cuộc thi hái hoa học tập, xin mời bạn lên hát một bài góp vui! – Nhỏ bí thư cười tươi.
Lúc này thì tôi mới kịp nhận ra rằng nhỏ này chính là nhỏ mà vô tình đụng tôi ở cửa lớp, suýt nữa là ướt mem cả người vào ngày hôm đó. Và khi tôi còn chưa có cơ hội mở miệng từ chối thì mọi người gần đó đã đẩy tôi bước lên:
- Lên nào, hát một bài đi!
- Coi nào, cười lên Việt Nam ơi!
Tôi hoảng hồn nhận ra trong đám đẩy tôi có cả tụi Luân khùng, rõ là tụi này phản phúc mà, chơi quê cả tôi, báo hại lúc này đây, tôi tim đập chân run đứng bơ vơ trên sân khấu cũng hai nhỏ bí thư:
- Xạo, ai lại chả biết hát, chỉ có hát hay hoặc dở thôi! – Nhỏ bí thư 11A2 nheo mắt.
- Ừ… mình hát dở lắm! – Tôi gãi đầu bối rối.
- Dở cũng phải hát, đúng không mấy bạn? – Nói rồi nhỏ này chìa micro xuống dưới đám đông.
- Phải, chí phải!
- Hát đi, hát đi!
- Thánh Nam vô đối, thánh Nam bá đạo, dzô…dzô…!
Đám đông bên dưới lập tức hò reo hưởng ứng, trong số đó có cả thằng Dũng xoắn đang ngoác miệng bô bô ỏm tỏi cả lên.
- Hát nhé, hi! – Vy nháy mắt nhìn tôi.
- ……..! – Tôi nửa gật đầu, nửa không muốn trước sức ép dư luận từ cả hai lớp, vô tình tạo thành một động tác của…cái đầu lặt lẹo.
- Vậy bạn Nam hát bài gì nhỉ? – Nhỏ bí thư A2 hỏi tiếp.
- Mình…mình hát…..! – Tôi ngập ngừng nói.
Giây phút đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn sáng trưng và ánh mắt chờ đợi của mọi người… tôi chợt cảm thấy kí ức như ùa về… âm nhạc như dẫn dắt tôi trở về những kỉ niệm ngày trước.
- Mình xin… hát một bài… ừm… tặng ột người! – Tôi run run nói.
Nhưng tôi không trả lời, chỉ kéo chiếc ghế gỗ lại gần rồi với tay ra đằng sau lấy cây đàn Guitar rồi ngồi xuống ghế, đám đông nhìn thấy vội vỗ tay rần rần:
- Quá dữ, biết đàn luôn ta?
- Ghê thiệt ta ơi, vừa đàn vừa hát, lãng tử!
- Yêu rồi bạn gì đó ơi!
Tôi cố dằn lòng mình thật bình tĩnh để tay hết run, rồi gãi đầu bối rối, định há mồm hát luôn khỏi giới thiệu, thế nhưng lại bị chặn họng:
- Xin hỏi bạn Nam hát bài này tặng ai vậy? Có thể ọi người biết được không?
Hầu hết mọi người trong đám đông đều nhìn về hướng Khả Vy, nhưng em ấy lắc đầu cười ra ý không phải, và tôi… tôi cũng lắc đầu cười, chợt thấy mình bình tĩnh trở lại:
- Mình hát tặng một người… người ấy đã dạy mình đàn Guitar, bây giờ mình muốn tặng…
Tôi thoáng mỉm cười ấp úng:
- Lời bài hát này… là tất cả những gì mình muốn nói với người đó, và mình cũng… xin lỗi thật nhiều… là mình ngốc…. nhưng…. mình xin hát tặng bản “ Mouse love rice “!
Đó có lẽ là lời giới thiệu ngốc nghếch và đần nhất của tôi, nhưng ngày ấy, quả thật là tôi chẳng biết phải nói gì khác.
Trước đám đông yên lặng chờ đợi, tôi hoàn toàn rất tự nhiên không phải suy nghĩ nên đàn theo điệu nào mà chỉ có những gì muốn nói, những hợp âm, những nốt nhạc đang tự trôi ra theo từng dòng xúc cảm:
- When that day I hear your voice… I have some special feeling, let me always think I don’t wanna forget you……!
Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Mai, nghe giọng nói của nàng, ngày ấy tôi đã có một cảm giác rất đặc biệt mà không tài nào giải thích được. Dù là giọng nói của một cô tiểu thư kiêu kỳ ném banh vào mặt tôi rồi cười khúc khích, nhưng thề có trời đất suốt nhiều năm qua tôi chưa bao giờ cảm thấy ngẩn ngơ như lúc ấy….
- I don’t care how fool it is, I will let my dream e true, I will tell you something I wanna let you know…. I let you know…….!
Đúng vậy, tôi không cần quan tâm rằng dù có phải làm bất kì những trò ngu ngốc nào, chỉ cần giấc mơ của tôi trở thành sự thật, tôi nhất định phải cho Tiểu Mai biết… tôi nhất định phải nói với nàng rằng….
- I love you… loving you….as the mouse love the rice… even everyday has storm, I will always by your side…….!!!!
Một lời hát đã qua…. Bạn còn lại gì?
Tôi còn lại những tiếng đàn từ bàn tay của mình, từ những ngày Tiểu Mai tận tay dẫn dắt…
Đám đông bên dưới lặng đi với một tiếng đàn Guitar đang dạo phần giữa khi kết thúc Verse 1 của bài hát, riêng tôi bên trên đang miên man với dòng kỉ niệm đầy ắp tiếng cười.
Tôi kết phần nhạc đệm, thẫn thờ xúc cảm định chuyển sang Verse 2 mà không hề để ý rằng đám đông mọi người đang xì xào bên dưới.
- “ Gì thế này? Mình đâu có…..! “ – Tay tôi vẫn đệm đàn, nhưng miệng đã thôi không hát nữa, bởi tai tôi nghe thấy tiếng đàn Piano… nhưng tôi đang chơi Guitar mà… thế quái nào lại….
Và rồi vào khoảnh khắc đẹp nhất của đêm hôm ấy, mắt tôi nhìn thấy một cô tiểu thư áo sơ mi trắng váy đen, tóc xoã dài kẹp mái hờ hững đang đứng chơi đàn Organ, tuy chẳng buồn nhìn tôi, nhưng lại cùng hát với tôi!
Tiểu Mai đang hát… đó không phải là giấc mơ… là thật… vì ngay trước đám đông, tôi làm một động tác hết sức khờ khạo là tự cấu vào đùi mình…
- Sao….? – Tôi sửng sốt, khẽ nói.
Nhưng Tiểu Mai không trả lời, nàng chỉ lắc đầu cười và tiếp tục đàn, để rồi từ đôi môi hồng ánh lên dưới ánh sáng, một giọng hát thanh thoát cất lên:
- I remember at that day…. You are always on my mind…. Eventhough I just can think about you…..!
Tôi vội đàn theo, vẫn đệm như những ngày tôi ngồi đệm cho Tiểu Mai hát ở nhà nàng!
- If the day in the future, this love will b ing true…I’ve never change my mind that I will love you forever…….!
Thánh thần ơi… tôi hiểu hết lời của bài hát này mà… có phải là Tiểu Mai đang hát không vậy?
- I miss you, missing you, I don’t care how hard it is……!
Và nàng nhìn sang tôi, mỉm cười nhẹ nhàng:
- I just want you be happy… everything… I do it for….you……..!
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, Tiểu Mai cúi chào rồi bước xuống trước, mặc tôi đang ngồi ôm đàn thẫn thờ mà đần thối ra ở bên trên sân khấu. Phải đến khi Khang mập vả vỡ mồm tôi thì tôi mới giật mình tỉnh mộng mà bước vội xuống theo, báo hại một phen quê mặt với mọi người đang phá ra cười xung quanh.
- Mày sướng quá, tê hết cả người phải không con? – Thằng mập cú đầu tôi.
- Mai… Mai tới hồi nào vậy? – Tôi lắp bắp.
- Tao không biết, chỉ có lúc mày hát xong lời 1 thì Mai mới từ dưới đột ngột bước lên thôi! – Luân khùng trả lời hộ Khang mập.
- Nhất mày nhé con, mà nãy mày hát gì vậy? Tao nghe không hiểu! – Dũng xoắn cười tít mắt.
- He he, kệ nó, nghe có chữ “ love “ là được rồi! – Thằng Chiến cười khì.
Suốt từ lúc đó đến khi hơn 10 giờ đêm tiệc tan ai về đường nấy, tôi chỉ biết há hốc mồm mà vẫn không tin chuyện vừa nãy đã hẳn là sự thật, mà có khi là tôi đang mơ kìa… vì đây quả là một sự trùng hợp đến bất ngờ.
- Đi với nhóm không mày? – Bọn Khang mập chạy xe ra cổng hỏi.
- Hả? – Tôi thắc mắc.
- Đi chơi nữa không? Xem lễ nhà thờ! – Nhỏ Phương cười cười.
- Thôi, mấy người chả biết gì cả, vậy bọn tui đi nhé! – Nhỏ Huyền tủm tỉm.
Tôi đứng ở cổng ngoài nhìn đám bạn chạy xe xa dần mà ngơ ngác không hiểu ý của nhỏ Huyền là như nào, thế nhưng khi biết Tiểu Mai cũng đang đứng cạnh mình.
- ……………!
- ………………….!
- Sao lại… lên hát với mình vậy?
- Vì có người hát tệ, phải có người hát giúp!
Một khoảng lặng lại xuất hiện giữa hai đứa, Tiểu Mai tựa người nhìn lên bầu trời đêm, tôi thì gãi mũi chả biết nói gì. Hồi lâu sau mới ngắc ngứ được:
- À…zz....!
- …………..!
- Năm nay… có ăn kem lạnh nữa không? – Tôi bối rối.
Ngay sau câu nói của tôi, Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên rồi nàng phì cười gật đầu:
- Ừa!
Ít phút sau, cũng tại băng ghế đá gần biển Đồi Dương năm trước, tôi ngồi cạnh Tiểu Mai, tay cầm que kem socola vừa được bóc vỏ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang nàng đang nửa như nghiêm nghị, nửa như mỉm cười.
Quả thật là tôi không có dóc tổ, dù rằng năm trước đúng là ở đây lạnh thật, và năm nay cũng vậy, khuôn viên cây xanh gần biển ban đêm lúc này đang đứng gió vì khuất sau hàng dương cao ngất, thế nhưng sương đêm cũng làm cho bất cứ ai đều phải xuýt xoa vì lạnh, ấy vậy mà lúc này đây, tôi lại đang toát mồ hôi hột, thế mới chết chứ!
- Tiểu Mai… đến lúc nào vậy? Lúc tới trước Nam không có thấy!- Tôi mở chuyện.
- Mình định đi lễ sớm rồi về nhà, nhưng cũng ghé qua với lớp một chút vì mọi người có mời, đến lúc …. Nam đang giới thiệu ấy! – Tiểu Mai thản nhiên đáp.
- Lúc…lúc mình giới thiệu á? – Tôi ngẩn người.
- Ừ! – Nàng gật đầu.
- Vậy… nghe hết rồi hở? – Tôi nghe tim mình đập binh binh trong lồng ngực.
- Ừa, nào là người ta dạy đàn nè, rồi tất cả những gì muốn nói nè, rồi…..! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu ra chiều suy tư.
Nàng kể đến đâu, tôi chỉ bách nhục đến đấy, chỉ muốn lăn đùng ra đất chết giấc luôn, hoặc biến thân thành chuột chũi mà đào lỗ xuống đất trốn đi cũng được. Thế nhưng tôi chỉ là người thường nên không thể làm được điều đó, vậy nên chỉ biết ngồi im lặng mà méo mặt chịu trận.
- Hát hay đó! – Tiểu Mai nói.
- Ừ…ừ…! – Tôi gật đầu lia lịa.
- Tập hát tiếng Anh bao giờ vậy?
- Mới đây thôi… 4 ngày….!
- Bốn ngày? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ…! – Tôi thật thà đáp.
- Giỏi lên hồi nào vậy nhỉ?
- Không… do có nhạc… nên dễ thuộc!
- Thuộc rồi vậy có hiểu hết ý nghĩa không?
- Có… hiểu chứ…..!
- Hiểu gì vậy? Dịch ra mình nghe thử xem!
- Thì… thì… yêu……!
- Yêu gì? Yêu ai? Ai yêu?
Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi cười mỉm, nhưng tôi lại chỉ đang gãi đầu tới tấp:
- Yêu… chuột….chuột yêu… gạo…!
- Hứ, vậy cũng nói! – Nàng bĩu môi.
- Hì….! – Tôi nhe răng cười trừ.
- …………..! – Nàng thở dài, rồi im lặng nhìn xa xăm.
Thấy nàng tự dưng im lặng, tôi cũng ngồi yên không dám hó hé nửa lời, thế nhưng… cảm giác có điều gì đó đang thôi thúc mình phải.. làm một điều gì đó mà chính tôi cũng không biết là phải làm gì nữa… vậy là tôi đột ngột quay sang bên…
Và Tiểu Mai cũng quay sang bên, đưa mắt nhìn tôi!
Khoảnh khắc đó, cả hai đứa chúng tôi đều cùng nhau hỏi một câu… giống hệt nhau:
- Vừa nãy chỉ là hát thôi à?
Rồi khi phát hiện sự trùng hợp đó, Tiểu Mai lắc đầu cười khúc khích, tôi được thể cũng ngoác mồm cười theo. Gió biển thổi nhè nhẹ từ những hàng dương xuống phía dưới, đưa sương đêm vương lại trên áo ai đó, trên làn tóc mai nhẹ nhàng đang toả mùi hương quyến rũ, buổi ban đêm yên tĩnh và thanh khiết đến lạ lùng.
- Hứ, chứ chính ai bảo hạn chế gặp nhau? – Nàng hỏi ngược lại tôi.
- Hả…? Đó là… hạn chế gặp nhau đó hả? – Tôi tá hoả tam tinh vì hoá ra với Tiểu Mai, hạn chế gặp nhau chính là xem tôi như kẻ thù vậy.
- Ừa, vậy đó! – Nàng nhè lưỡi trông điệu bộ như một đứa con nít bướng bỉnh.
Và lại im lặng, có lẽ giữa hai đứa tôi, khoảng lặng luôn là thứ phải hiện hữu bất cứ lúc nào, thế rồi tôi bất chợt nắm tay Tiểu Mai trong ánh mắt ngỡ ngàng của nàng:
Lại một giây nữa trôi qua trong im lặng, và chúng tôi chỉ nắm tay nhìn nhau….
Như thế này sao? Sẽ đơn giản như vậy à? Tôi chỉ cần nói ra, và rồi….
- “ Vì nhìn cách nào đi nữa, Nam và Mai đã mến nhau ngay từ đầu rồi! “
Ừ thì……
Khuôn viên cây xanh buổi đêm, ánh sáng rực rỡ từ các dải đèn màu, gió nhẹ đưa qua tóc người… và tôi ấp úng nâng tay nàng lên.
- Làm bạn…bạn gái… của mình.. nhé...?
Tiểu Mai thoáng sửng sốt, đôi gò má đỏ hồng lên dưới làn sương đêm lấp lánh, và rồi nàng lắc đầu mỉm cười, nhẹ đưa ngón tay đặt lên môi tôi, ra dấu im lặng:
- Ộ ôi…vừa… tỏ tình đấy hở?
- ……… ưm….ừ…..! – Tôi ngắc ngứ đáp vì ngón tay nàng vẫn còn đặt trên môi.
Tiểu Mai tủm tỉm cười, thuần khiết và thanh thoát:
- Nhưng chẳng nghe được gì cả, ngốc ơi!
Đến đây tôi đờ người ra vì chẳng biết phải làm những gì, vì chẳng hiểu Tiểu Mai đang nghĩ gì, rõ ràng tôi vừa ngỏ lời rồi đấy, dù có phần ấp úng nhưng không đến nỗi là không thể nghe được!
- Là… làm……!!!!
- Hì, được rồi! – Nàng cắt lời tôi.
- Với cả mình đã nghe đủ cho ngày hôm nay rồi!
- Là sao? – Tôi tần ngần.
- Ngày mai, mình sẽ ghét Nam trở lại!
- Hả? Sao……?
- Chuyện riêng tư, đừng để ảnh hưởng người khác!
- ………..!
Rồi nàng quay đi về phía xe mình, vẻ như chuẩn bị đạp về:
- Hôm nay ba mình có nhà, phải về sớm rồi!
- Hở? – Tôi ngẩn người.
- Là ba mình đang ở nhà đợi, hiểu chưa? Về đi ông tướng! – Tiểu Mai phì cười.
- Ừ… chúc mừng nha….! – Tôi vội nói.
- Mừng chuyện gì? – Nàng ngạc nhiên.
- Thì… năm nay… có ba Mai ở nhà rồi… vui hơn năm trước! – Tôi lúng búng đáp.
- Ngốc, có ai nói năm trước không vui đâu nào! – Nàng lắc đầu. – Thế nhé, về thôi!
Sẽ như thế này ư? Tôi… không thể được nói thêm gì nữa sao? Tiểu Mai không chấp nhận lời ngỏ vừa rồi của tôi à?
Nhìn Tiểu Mai đã yên vị trên xe ở phía trước và dừng lại đợi tôi, bất chợt tôi cảm thấy mình phải nói:
- Tiểu Mai!
- Gì vậy? – Nàng nhìn tôi.
- Đợi mình,…. nha… ình một cơ hội nữa thôi? – Tôi hồi hộp nói như thở.
- Ừa, sẽ xem xét, nhưng lần này không được lâu đâu nhé! – Tiểu Mai gật đầu mỉm cười.
- Hứa đấy! – Tôi tự tin quả quyết.
- Rồi, đã ghi nhận lời hứa, đằng ấy liệu mà tính nha! – Nàng nháy mắt.
- Ừm…! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi tôi đưa Tiểu Mai về, dọc đường đạp xe cạnh nhau, tôi có đôi lần lại nhìn sang nàng, quả thực càng gần tôi càng thấy nàng rất đẹp, nhất là những khi nàng mặc sơ mi cùng áo váy, tôi trông cứ sang trọng quý phái thế nào ấy.
- Đến đây được rồi, Nam! – Tiểu Mai dừng lại ở đầu đường.
- Sao vậy? Chưa đến nhà mà? – Tôi ngơ ngác.
- Có ba ở nhà, sẽ ngại lắm nếu để ba thấy! – Nàng e thẹn.
Rồi tôi đợi đến khi Tiểu Mai khuất sau đường vào nhà mới yên tâm đạp về, nghe lòng nhẹ bâng vì vui sướng, quả thực tối nay đúng là thánh thần chỉ lối, may mắn làm sao lúc đầu đi lang thang để rồi cuối cùng mới lại mò đến quán coffee của lớp, để rồi được gặp Tiểu Mai, được… hát những gì muốn nói!
Vậy là vào đêm giáng sinh năm đó, nhờ bản nhạc “ Mouse love rice “ mà xem như tôi đã gián tiếp tỏ tình với Tiểu Mai, khoảnh khắc bất tận của ngày hôm ấy sẽ mãi mãi suốt đời này tôi không bao giờ quên được, vì… the day in the future, this love will be ing true…!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]