Tôi trước giờ có thừa tự tin rằng mình khá hiểu biết trong nhiều lĩnh vực, từ nhỏ tôi đã khoái xem tivi và sách báo, ngốn hàng đống kiến thức khoa học, thiên văn hay xã hội, lại suốt ngày luyện phim từ hài hước đến hành động. Thế nhưng hai thể loại truyền hình và báo chí thì lại không dạy về tâm tư con gái. Bởi vậy tôi thừa nhận mình dốt đặc cán mai trong cái khoản đoán ý nghĩ của các nàng, đặc biệt là đối với một người thông minh như Tiểu Mai. Vậy cho nên chiều hôm đó, khi đã về nhà rồi, nằm suy nghĩ mãi mà tôi vẫn không thể nào hiểu ra “ lời ngỏ chính thức “ của Tiểu Mai có nghĩa là gì.
Dù rằng tôi đã ngờ ngợ đoán ra đó có thể là….., nhưng tôi không dám xác nhận một cách chắc chắn, vì làm gì mà lại suôn sẻ mọi chuyện đến như vậy?
Muốn biết phải hỏi, thế thì tôi biết tìm ai để mà hỏi? Người đó phải hiểu rõ tính tình con gái, phải giảng giải dễ hiểu cho tôi nghe, và hơn hết nữa là phải… kín tiếng, biết giữ bí mật. Hỏi mẹ tôi thì là chuyện không tưởng rồi, khéo bà lại còn xách chổi rượt tôi chạy ra khỏi nhà vì cái tội yêu đương nhăng nhít chứ chẳng chơi. Mà hỏi ông anh bá đạo thì lại càng không nên, lão đang ở thành phố, chắc gì đã rảnh rỗi mà nghe tôi trút bầu tâm sự.
Bọn thằng Khang mập cũng không có cửa, vì tôi không muốn làm cái bia di động cho tụi nó chọc quê, nhỏ Huyền thì đụng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778494/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.