Gần 5 giờ chiều, tôi mang tâm trạng buồn rười rượi và bộ mặt sầu thảm thất thểu dắt xe bước vào nhà:
- Chà, thằng út đây hả?
- Trông giống thằng anh thế? Chắc cũng đậu bác sĩ luôn quá!
- Hai anh em này giỏi nhất xóm rồi, hề hề!
Tôi ngơ ngác đứng nhìn ngôi nhà của mình mọi hôm giờ đã khác hẳn, đông đúc những người là người, mà toàn là hàng xóm và bạn bè của ba mẹ tôi sang chúc mừng ông anh tôi đậu Y khoa. Phòng khách một bàn tiệc dành cho cánh đàn ông, nhà ăn ở dưới cũng một bàn cho cánh phụ nữ, không khí nhộn nhịp những tiếng cụng ly chan chán và tiếng đũa muỗng va vào nhau leng keng:
- Ừm, hai năm nữa cũng thi bác sĩ luôn nha con! – Chú Thành, giám đốc Bảo Việt Bình Thuận ở cạnh nhà tôi gật đầu cười, nhà ông chú này thì có hai cô con gái xinh xắn thôi rồi, một chị đã lấy chồng, còn lại bé Hương thì nhỏ hơn tôi một tuổi, và năm nay cũng vào học trường .
- Đúng rồi, mà phải cao điểm hơn, em phải giỏi hơn anh! – Bác Quý, phó phòng giáo dục của tỉnh cũng vỗ vai tôi nói, bác này thì nhà cũng có một cô con gái năm trước vừa đậu đại học Y, nhưng thấp điểm thi hơn anh tôi nên chọn theo ngành dược sĩ.
- Phải vậy chứ! – Ba tôi và những người khác đồng thanh cười.
- Dạ…..! – Tôi gật đầu cười cho có lệ, lòng thầm nghĩ tôi thì sức mấy đậu Y Dược cho nổi.
Thực ra giờ tôi chỉ muốn lên phòng nằm nghỉ cho khoẻ, được yên ổn với những suy nghĩ riêng tư trong đầu. Nhưng có cho vàng tôi cũng chả dám bỏ đi, phải nán lại một chút hầu chuyện hai vị khách quan trọng của ba tôi rồi mới dám cười trừ xin phép xuống nhà dưới.
Thế nhưng xuống nhà bếp tôi cũng chẳng được tha, lại phải chào hỏi cô Nguyệt, bạn bè và người quen của mẹ tôi, có cả những cô dì chú bác bên nhà ngoại. Vừa thấy tôi thì bé Trân đã đứng lên đon đả chào hỏi, và cu Bột thì phóng tới nhảy cẫng lên:
- Cậu, ra biển chơi đi! – Nhóc Bột vui mừng hét toáng lên.
- Hi, anh! – Bé Trân cười tươi.
- Ừ, em vừa sang chơi à? – Tôi gật đầu.
- Dạ, anh cũng ngồi vô bàn cho vui đi! – Trân nói rồi kéo tay tôi.
- Ừm thôi, em cứ ngồi đi, anh lên lầu chút! – Nói rồi tôi chào hết lượt mọi người, thả nhóc Bột đang nũng nịu xuống rồi lếch thếch đi lên lầu những mong được yên thân.
Thế nhưng tôi lại lầm to, vì trên lầu là nguyên bàn tiệc của ông anh tôi và bạn bè thân thiết cấp 2 cấp 3 của ổng:
- Thằng Nam, lại đây mậy! – Nhác thấy tôi vừa mò lên, ông anh liền ngoắc lại.
- Gì huynh? – Tôi vừa nói vừa gật đầu chào mấy anh chị đang ngồi tại phòng.
- Thì ngồi xuống đây ăn mừng tao chứ chi! - Ổng chưng hửng.
- Ơ cái thằng, tiệc mừng công mà cái mặt mày thế à? Ngồi xuống! – Nói rồi ổng núm đầu tôi kéo vô nhập tiệc.
- Dzô! – Và ổng giơ cao ly nước, khởi xướng cho những màn cụng ly dài liên tu bất tận sau đó.
Bữa tiệc mừng kéo dài đến hơn 9 giờ tối thì mới kết thúc, khách khứa vãn dần và ai về nhà nấy. Chỉ mỗi tôi cùng mẹ là è lưng ra dọn hết cả bãi chiến trường ngổn ngang trên cả 3 mặt trận, phòng khách, nhà bếp và trên lầu. Ba tôi thì đã đi tăng 2 với bạn bè thân hữu, ông anh tôi thì tót đi karaoke với lớp tự đời nào rồi:
- Dạo này mày sao thế con? – Mẹ tôi cạnh bên hỏi.
- Dạ…sao là sao? – Tôi nhấc mặt kính lên để mẹ lau bàn.
- Thấy mày cứ buồn suốt? Học hành có chuyện gì à? – Bà thắc mắc.
- Đâu có, vẫn bình thường mà mẹ! – Tôi chối bay biến ngay tắp lự.
- Ừm, mày coi liệu mà học cho bằng anh hai đấy, ai nấy cũng kỳ vọng hết! – Mẹ tôi lặp lại câu nói muôn thuở.
- Dạ….! – Tôi đáp, lòng thở dài ngao ngán, vội chuyển chủ đề lái câu chuyện sang hướng khác. – Dọn vầy chừng nào mới xong trời?
- “ Mẹ cũng suýt có con dâu rồi đấy thôi, tiếc là giờ…..! “ – Tôi buồn bã nghĩ đến Khả Vy rồi tặc lưỡi lắc đầu bỏ đi xuống nhà dưới.
Sáng ngày hôm sau, tôi dậy sớm mặc đồng phục chỉnh tề rồi cầm một cuốn vở với kẹp viết dắt xe ra khỏi nhà:
- Tựu trường gì mà mày lôi thôi thế con? Cặp xách đâu? – Mẹ tôi gọi giật lại.
- Trời, bữa nay chỉ là nhận lớp thôi mà mẹ, có học hành gì đâu! – Tôi nhăn nhó rồi phóng vội ra đường như sợ mẹ đổi ý bắt đeo cặp thì khổ.
Kết thúc 3 tháng hè và ngày tựu trường lại tới, đường phố buổi sớm hôm nay đã lại thấp thoáng những bóng dáng học sinh của tất cả các trường học trong thành phố trên đường, áo dài cùng sơ mi trắng quần xanh quen thuộc đã lại hiện hữu. Tôi trông có người thì hớn hở vì sắp gặp lại bạn bè, cũng có người mặt buồn buồn vì hết được nghỉ hè, nhưng không biết có ai đang rầu rĩ vì thất tình như tôi không nữa.
Tôi xuống xe và dắt bộ vào cổng trường quen thuộc, đưa mắt nhìn khắp lượt. Sân trường rộng lớn với 4 khu A – B – C – D giờ đã đông đúc học sinh như ngày nào.
- “ Vậy là lại hết một mùa hè nữa rồi đấy! “ – Tôi thở dài rồi bước vào cổng trường.
- Ê Nam, đi trễ thế mày? – Giọng Tuấn rách từ sau lưng.
- Ờ, ngủ quên! – Tôi thản nhiên đáp.
- Cả hè trốn anh em nha mậy, rủ đi đá banh cũng không, làm tụi tao hụt kèo quá chừng! – Thằng Luân ở đâu nhảy xộc vào.
- Lẹ vô phòng kìa, thằng mập nó đang sửng cồ đấy! – Dũng xoắn bá vai tôi.
- Ờ, thì giờ vào nè! – Tôi gật đầu.
Năm nay 11A1 bọn tôi được chuyển sang lầu 3 của khu B và học ở phòng nhìn ra là nguyên cây me tây to lớn, những tán cây trải rộng gần như là nửa sân B. Đám con trai bọn tôi vào lớp đã thấy bạn bè ngồi đông đủ, và thằng Khang mập thì đang điểm danh sĩ số trên bảng.
- Vào lẹ đi, lề mề! – Nó nhăn mặt.
Tôi chẳng nói gì, cắm cúi đi thẳng về lại chỗ ngồi quen thuộc, kịp nhìn thấy Khả Vy dù biết tôi vào nhưng vẫn tảng lờ như chưa hề thấy gì, vẫn vô tư cười nói với nhỏ Huyền ở bàn trên. Tôi chán nản nhét cuốn vở vào hộc bàn rồi ngồi phịch xuống ghế:
- Cả hè trốn hả mậy? Tao gọi sao không nghe máy? – Thằng Chiến ở trên hóng xuống.
Thấy bộ dạng đầu năm đã muốn gây sự của tôi, thằng Chiến hết ham tò mò nữa mà quay lên trên, nhập bọn cùng tụi bạn tổ 2 đang tán chuyện rào rào. Bạn bè gần 3 tháng hè mới gặp lại nên đứa nào cũng hớn hở ra mặt, ra sức cười giỡn và thi nhau hỏi thăm kể chuyện tíu tít. Mỗi tôi là ngồi trơ ra như ông phỗng chả buồn nói gì, thằng Luân biết ý nên cũng ngồi im ru nhìn Khang mập trên bảng đang lia mắt đếm sĩ số. Và ít giây sau thì Tiểu Mai ôm cặp bước vào lớp, hôm nay nàng cột tóc đuôi gà, mặc sơ mi trắng và quần tây xanh, khuôn mặt trang điểm nhẹ mỉm cười chào mọi người rồi bước về chỗ ngồi:
- Chậc, Trúc Mai càng ngày càng xinh ra mày ơi! – Thằng Luân xuýt xoa.
- ……..! – Tôi không nói gì, nhưng trong đầu cũng thầm đồng ý với nó, rằng Tiểu Mai hình như cứ mỗi lần gặp là lại đẹp hơn hay sao ấy, không lần nào giống lần nào nhưng vẫn giữ được nét kiêu kỳ, quí phái.
Khi cả lớp đã đủ hết không thiếu một ai, Khang mập quệt mồ hôi rồi bước về chỗ ngồi. Chúng tôi ngồi đợi một lát thì cô chủ nhiệm bước vào, cả lớp nhất loạt đứng dậy chào cô:
- Các em ngồi xuống đi! – Cô cười tươi rồi vẫy tay ra hiệu.
Năm nay chủ nhiệm 11A1 là cô Thảo dạy văn, mấy thằng bạn tôi nghe đến đây thì không hẹn mà rét cóng vì đa số con trai đều dốt văn, trừ thiểu số là tôi ra. Thế nhưng bây giờ nghe đến môn văn tự dưng tôi vừa nửa buồn, nửa không ưa gì cho lắm, chỉ vì nhắc đến văn là nhắc đến cán sự văn, là nhắc đến một ai đó đang vô tư lự nãy giờ.
Bữa nhận lớp đầu tiên không có gì đáng nói, chỉ đơn giản là cô Thảo điểm mặt lại các cán sự bộ môn trong lớp, dặn dò một chút về buổi tập quân sự ngày mai rồi tầm 9 giờ sáng cô cho cả lớp ra về.
- Ê Nam, về đi lên quán net không? – Khang mập dắt xe ra.
- Thôi bữa khác, giờ tao về tiễn ông anh nữa! – Tôi lắc đầu.
- Là sao? – Nó ngẩn người.
- Bữa nay anh tao vô Sài Gòn, tuần sau là trường đại học ổng xếp lịch rồi! – Tôi bỏ cuốn vở vào giỏ xe rồi quay đi. – Có gì mai đi ra quán cũng được!
Vừa dắt xe ra khỏi bãi gửi một chút là tôi đã gặp Tiểu Mai đi hướng ngược lại, nhìn thấy tôi nàng liền gật đầu mỉm cười, tôi cũng chẳng còn cách nào hơn là gượng cười chào lại. Và khi ra đến cổng trường, chưa kịp ngồi lên yên xe thì đập vào mắt tôi là tên Vũ vẻ như cũng vừa nhận lớp bên trường Chuyên xong, giờ đã đến trước cổng để đón Vy. Và Khả Vy thì vui vẻ để cặp vào giỏ xe hẳn, nở nụ cười toả nắng ngày xưa từng dành cho tôi, niềm nở tán chuyện với hắn.
Tôi lừ mắt đạp xe ra về, trong lòng vừa buồn vừa giận:
- “ Các người còn định trêu ngươi tôi đến chừng nào nữa đây? “
Buổi trưa, nhà tôi dùng bữa cơm thân mật để tiễn ông anh tí nữa là ra ga, lên tàu tiến về thành phố bắt đầu cho 6 năm đại học xa nhà:
- Vào đó rồi nhớ chăm chỉ học đấy con! – Mẹ tôi dặn.
- Dạ rồi, tối qua con soạn hết rồi mà! - Ổng trả lời như chạy.
Tầm gần 1 giờ kém, ba tôi gọi taxi rồi bỏ hành lí của hai người vào xe:
- Thế nhá, anh mày đi đây, chú ở lại coi tự xử đi nhá! – Ông anh vỗ vai tôi.
- Ok huynh, đi mạnh giỏi! – Tôi cười.
- Ờ, tết tao về chơi, bye chú!
- Bye huynh, lên xe đi, trễ tàu giờ!
- À mà, tết này mày làm sao làm, phải dẫn em dâu về ra mắt tao đấy, hề hề!
- Trời, ba kêu kìa, đi lẹ đi huynh!
Tôi lắc đầu đẩy vai ông anh hối thúc đi cho lẹ, không khéo ba tôi lại bực mình thì khổ. Thế nhưng khi chiếc taxi khuất nơi cuối đường rồi, quay vào trong nhìn căn nhà rộng thênh thang giờ chỉ còn mỗi mình tôi, nơi bàn học quen thuộc ngày trước lúc nào cũng có 2 chồng sách vở mà giờ đây chỉ còn lại một là của tôi, bất giác tôi thấy buồn buồn….
Huynh đệ thì đi xa, bạn gái thì phũ phàng, bạn bè thì chẳng được mấy đứa hiểu mình, tôi thở dài chán nản rồi bỏ lên phòng, nằm gặm nhấm nỗi cô đơn của những ngày vừa qua, và cho cả những tháng ngày sắp tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]