Trong tiềm thức, mắt tôi nhìn, tay tôi bóp thắng, chiếc xe đạp màu đen cùng một thằng con trai dừng lại trước ngôi nhà của hắn:
- “ Đến nhà rồi kia à? “ – Tôi đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào cánh cổng sắt.
Chầm chậm đẩy cửa, tôi thẫn thờ dắt xe vào trong nhà. Dưới bếp, mẹ tôi đang lúi húi nấu ăn với rổ rau trên tay.
- “ Ừ nhỉ, trời gần tối rồi, mẹ phải ở nhà nấu cơm thôi! “ – Là một ai đó nói hộ từ trong đầu dùm tôi, nghe xa xăm và lạ lẫm.
- Về rồi à con? Biết gì chưa? – Mẹ tôi tươi cười rạng rỡ.
- Dạ? – Tôi ngước mắt nhìn.
- Anh mày đậu Bách khoa rồi, 21 điểm mà trường chỉ lấy có 18 điểm, vậy là xem như xong khối A, giờ chỉ còn đợi Y Dược khối B nữa thôi! – Ánh mắt mẹ không giấu nổi vẻ hân hoan.
- Dạ, may ghê ha! – Tôi gượng cười, cố sao cho thật tự nhiên.
- Ừm, nó vừa gọi điện báo về, chắc giờ ngoài Phan Rang mấy cô chú tập trung lại làm tiệc đấy!
- Hì…..!
- Đợi anh mày đậu luôn trường Y rồi thì nhà mình cũng mở tiệc!
- Dạ…hì hì, hẳn rồi!
- Mày cũng liệu mà cố học cho bằng anh đấy con, thôi tắm rửa rồi xuống ăn cơm!
- Dạ…..!
Tôi cố dạ vâng rõ to để giấu đi sự bất thường của mình rồi bỏ đi lên nhà trên:
- “ Học ư…? Liệu rằng học có phải là quan trọng nhất?....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778417/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.