Trước mắt tôi, Tiểu Mai ánh mắt đầy vẻ lo lắng, đôi môi mấp máy như có gì đó hoảng hốt, như muốn nói rồi lại thôi, tôi đâm ra bối rối vì ko hiểu mô tê gì sất.
- Sao…sao vậy? Sao phải về nhà? – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Mình ko muốn ra đó…! – Nàng ngần ngại nói.
- Là ra đâu? – Tôi thắc mắc.
- …….! – Nàng im lặng, đưa mắt nhìn ra hướng đi của tốp nữ khi nãy.
- À….ko muốn…đi chung à? Sao phải thế? – Tôi hỏi ngu, thiếu tế nhị vô cùng.
- Thì…không muốn mà! – Tiểu Mai nhăn mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
- Ừm, vậy thì thôi. Thế thì về nhà cũng được! – Tôi nhún vai đáp.
- N đi với Mai đi! – Nàng nài nỉ.
- Èo, đang ở trại mà, giờ về đó xa lắc! – Tôi rụt cổ từ chối.
- ………! – Tiểu Mai nhìn tôi như dỗi.
- Ý N là….ko phải ko muốn về…mà là…về bằng gì kìa? Có mỗi cái xe máy của cô Hiền thì thằng K lấy mất rồi! – Tôi lúng búng viện lý do.
- Chú mình sắp lên đón rồi, có xe mà! – Nàng vội nói.
- Ớ…sao Mai biết? – Tôi ngớ người.
- Mình vừa gọi điện về nhà cô mình rồi, cô mà hồi ở trong viện với N ấy! – Nàng tiếp lời.
- Ở đây….lấy gì mà gọi? – Tôi lại hỏi.
- Thì điện thoại di động, nè! – Tiểu Mai chìa ra cái điện thoại LG nhỏ xíu, nhăn mặt đáp.
- Wao, có di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778268/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.