Tú An với gương mặt ướt đẫm nhìn anh,giây phút nhìn thấy anh trái tim bên trong lồng ngực cô như muốn nhảy cẫng ra ngoài,có một sự vui mừng không hề nhẹ,khi còn chưa kịp định thần tâm trạng thì cả người của Tú An đã được anh dìu nhanh chóng đi vào nhà.Vừa bước vào,hơi ấm trong phòng làm xoa dịu bớt cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài,lúc này anh nhìn cô lên giọng trách.
-Ai kêu em ra ngoài hả ?Tôi đã bảo làm sao
Tú An lúc này cả người ướt sũng vừa lạnh thêm đau ở vết thương nên có hơi yếu ớt nói :
-Tôi xin lỗi...chỉ tại mãi không thấy anh trở lại nên tôi mới lo...
-Tôi có gì mà em phải lo,bản thân em sao em không biết lo
Lần đầu tiên Tú An bị người khác nói lớn tiếng với mình như vậy,có chút ủy khuất mà cô khóc thúc thích,nghe tiếng cô khóc anh biết mình có phần hơi quá nên nhỏ giọng nói :
-Được rồi tôi không trách em nữa,nhanh vào trong thay đồ đi,quần áo ướt cả rồi không khéo lại bệnh đó
Tú An dần đã nín,nhìn lại người mình lúng túng nói :
-Nhưng ở đây đâu có đồ
A Hào nghe cô nói thế thì đi đến bên tủ,mở lấy ra một chiếc áo sơ mi đưa cho cô rồi nói :
-Em măc tạm này đi
Tú An cầm lấy chiếc áo từ tay anh rồi hướng phòng tắm đi đến,nhưng khi đối diện với tấm kính trong suốt thì cô đứng sửng lại.Thấy cô đứng im thì A Hào lên tiếng hỏi :
-Sao vậy ?
Tú An xấu hổ lí nhí đáp.
-Cánh...cửa
Nhìn ra vấn đề cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-dau/156778/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.