Một vị công công già đi cùng vài tiểu công công trẻ xem ra là một người có chức vị trong cung đến hành lễ cung kính với Thẩm Nhiên.
“An Lộc tử bái kiến vương gia! Thất vương gia cát tường! Thái hậu đã biết người về nên đặc biệt cho thần triệu người đến vấn an Thái hậu!”
Thu Yên ngớ ra nhìn thấy rõ ràng hắn đang giấu cái mặt nhăn nhó, sầu thảm vô cùng. Thẩm Nhiên hình như rất không muốn nhưng vẫn đáp lại vị tổng quản già.
“Ta đến cung Diên Thọ ngay!”
“Vậy nô tài về trước bẩm lại ạh!” – Vị công công già cười mang chút ám muội xem ra cũng hiểu hắn khó chịu ra sao.
Thẩm Nhiên lắc đầu thở ngắn thở dài ngay, nàng ngơ ngác hỏi…
“Giờ huynh đi gặp Thái hậu hả?”
“Ừhm… nếu ngày mai ta còn muốn sống sót thì phải đi ngay!”
“Còn tui thì sao?”
Thật sự ở đây nàng chỉ biết đi theo hắn mà thôi. Hiệp Phong cũng là mệnh quan triều đình nên đi lo công sự rồi không ai đưa nàng về lại vương phủ cả. Thẩm Nhiên nhăn nhó suy tư chút xíu nhưng cách gì thì hắn cũng không thể để nàng đi lang thang tự về được nên dắt theo luôn coi như cho nàng tham quan hoàng cung một lần cho mở rộng tầm mắt.
Thu Yên nhìn cảnh hoàng cung hoa lệ, lộng lẫy sáng chói càng run run mang chút lạc lõng nên níu áo hắn nói rụt rè.
“Tui là tội phạm có sao không?” – Người mà hắn sắp đi gặp là Hoàng Thái Hậu đó nha không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-bien-thai-nam-nhan/2097073/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.