Chương trước
Chương sau
Ngụy Hi Hòa chỉ cảm thấy một bên mặt mình nóng rát, nỗi tuyệt vọng như xâm chiếm cơ thể cô. Cơ thể cô mệt mỏi, đầu đau nhức, trước mắt cô là một mảng tối đen, rất muốn ngủ thiếp đi. Liệu có ai có thể giúp được cô bây giờ? Ánh mắt cô nhòe đi, bên tai vẫn văng vẳng là tiếng cười đùa của đám người.

“Là ai ra tay đánh cô ấy?”

Giọng nói âm trầm, lạnh lùng của thiếu niên vang lên từ cuối ngõ, Sở Diên xuất hiện giống như Tu la địa ngục. Ánh mắt thiếu niên kết băng,cả người tỏa ra sát khí ngút trời. Anh khoác một chiếc áo joker đen, khuôn mặt sắc lạnh, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ làm người ta khiếp sợ.

Phó Minh nuốt nước bọt, sau bao lần giao đấu thì hắn cũng biết Sở Diên đánh nhau đáng sợ như thế nào. Hắn ta tự trấn an bản thân Sở Diên chỉ đến một mình, bọn họ dù sao cũng đông người, một mình cậu ta sao có thể đánh lại.

Phó Minh phấn chấn nhìn

về phía anh, nở nụ cười khiêu khích cười khiêu khích:

“Là tao đánh đó, thì sao? Sở Diên, dù sao thì mày cũng chỉ đến có một mình. Hôm nay thù cũ nợ mới tính luôn một thể

đi.”

Khóe miệng Sở Diên nhếch lên, con ngươi rét lạnh vằn lên những tia đỏ như máu:

“Được, vậy thì tính luôn một thể đi.”

Chưa kịp dứt lời, Sở Diên đã chủ động ra tay trước. Sở Diên xuất thân là con nhà võ, lại có thời gian ở trong quân đội nên động tác của anh vừa chuẩn lại vừa ác. Một tên ở phía sau muốn đánh nén anh, chỉ thấy nhanh như chớp thiếu niên tung một cú đá vào bên mạn sườn đối phương, khiến hắn gục ngã tại chỗ. Sở Diên cầm tuýp sắt, hơn mười người bao quanh anh, nhưng rất nhanh từng người tường người đều bị anh hạ gục.

Quả thực là Sở Diên đánh nhau rất đẹp trai, sườn mặt thiếu niên lạnh lùng đáng sợ, động tác thuần thục, chuẩn xác. Anh giống như lão đại từ xã hội đen từ bộ phim Hồng Kông bước ra vậy. Tuy nhiên, bên Phó Minh người đông thế mạnh, hắn lại quen biết thêm rất nhiều người trong giới giang hồ ở Thủ Đô nên rất nhanh Sở Diên đã đuối sức.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bọn Ngôn Hi Lạc đã tới kịp lúc, hai bên lao vào chiến nhau. Bọn Ngôn Hi Lạc cũng là dân võ, chơi với Sở Diên từ hồi quấn tã, số lần chinh chiến sa trường cùng lão đại nhiều không đếm xuể. Rất nhanh, đối phương đã rơi vào tình huống yếu thế, bị đám người Sở Diên đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Phó Minh là thảm nhất, bị Sở Diên đánh cho rụng bốn cái răng, lồm cồm bò dưới mặt đất. Bàn tay hắn ta bị Sở

Diên dẫm mạnh, nghe thấy rõ cả tiếng xương khớp đang vỡ vũn. Hắn đau đớn mà cầu xin.

“Lão đại, Sở Diên, tha cho tôi, lần sau tôi không dám nữa.”

Thế nhưng Phó Minh không biết rằng, hắn đang chạm đến ranh giới cuối cùng của Sở Diên. Chỉ thấy thiếu niên liếm khóe môi đang rỉ máu, đáy mắt cười như không cười, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục hỏi hắn ta:

“Nói"

"Bàn tay nào của mày tát cô ấy?”

Phó Minh run như cầy sấy, lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, tao không đánh.”

Sở Diêngia tăng thêm lực ở chân, tiếng xương vỡ vụn càng rõ, Phó Minh đau muốn ngất xỉu.

“Phải không? Tao hỏi lại lần cuối, là bàn tay nào mày tát cô ấy?”

“Tay trái, tay trái.”

Sở Diên cầm tuýp sắt, đáy mắt không cảm xúc mà nhìn Phó Minh, giống như nhìn người chết vậy. Dường như thực sự có ý định phế đi bàn tay dơ bẩn này của hắn.

Phó Minh sợ đến nỗi tè cả ra quần, giọng lắp bắp:

“Sở Diên, mày đừng có làm bừa, giết người là phạm pháp đấy.”

Sở Diên không trả lời, nắm lấy tay trái của Phó Minh ghì xuống nền đất, tay phải cầm tuýt sắt dơ lên.Dường như, chỉ trong một khắc nữa thôi, Sở Diên sẽ nổi điên phế đi cánh tay này của Phó Minh.

Đến cà bọn Ngôn Hi lạc cũng bị hành động này của Sở Diên dọa sợ, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy lão đại điên cuồng như vậy.

“Ngôn Hi Lạc, mau ra ngăn cản lão đại đi, nếu không là có án mạng xảy ra đấy.”

Ngôn Hi Lạc sợ cũng không kém gì cậu. Cậu chàng nép vào người Phương Thành:

“Phương Thành, mày đừng hại tao. Mày nhìn lão đại đi, ai mà dám đâm đầu vào chỗ chết chứ. Mày biết lão đại điên lên đáng sợ như thế nào mà.”

Cả không gian như im lặng, chỉ có Phó Minh run rẩy chỉ biết nhắm mắt chịu trận. Đều tại con tiện nhân Trần Nhạc, nếu không vì cô ta hắn cũng không trêu trọc tên ôn thần này. Tuýp sắt hạ xuống, giọng nói nức nở của Ngụy Hi Hòa vang lên:

“Sở Diên, đừng đánh hắn.”

Tuýp sắt của Sở Diên đi lệch hướng, đập vỡ tan hòn đá bên cạnh, khiến Phó Minh sợ tới mức ngất xỉu. Ai cũng biết, nếu tuýt sắt kia rơi đúng chỗ, cánh tay này của Phó Minh chắc chắn sẽ bị phế. Ngôn Hi Lạc thở phào nhẹ nhõm, lão đạiđây là tha cho hắn một mạng đi.

“Cút đi.”

Đám đàn em nhanh chân dìu Phó Minh đang ngất xỉu kia đi, chỉ sợ giây phút sau Sở Diên đổi ý,bọ họ cũng khó giữ mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.