Từ hôm đó, Phong Vũ như hứng thú điên cuồng luyện dược, nàng cảm thấy nàng rất thích việc này, thú vị!!
Đã một tháng trôi qua!! cuối cùng nàng cũng đã luyện thành công đan dược cực phẩm cấp 7 rồi. Phong Vũ giờ cảm thấy có chút mệt mỏi, là do sử dụng tinh thần lực quá nhiều sao, sực nhớ ra!!
Đúng rồi nàng đã luyện được một tháng rồi, do quá chuyên tâm mà quên mất thời gian, dù sao nàng cũng là người còn là hài tử, liên tục một tháng trời mà chỉ có chút mệt thì Phong Vũ đã đạt đến cảnh giới không còn là người rồi. Quá biến thái đi!!
Mệt mỏi ngả ngời trên tảng băng mát lạnh, Phong Vũ nhanh chóng thiếp đi, Tạp Vân Phi và bọn thú thở dài nhìn nàng, có cần phải biến thái như vậy sao. Mà tinh thần của Phong Vũ lại nhiều và dày đặc hơn xưa rồi, đã vô tận đến không thấy rồi. Lúc trước đã không thấy điểm dừng rồi thì bây giờ càng không, họ cảm thấy nếu mà không chịu tu luyện chăm chỉ, sợ là không lâu Phong Vũ sẽ bỏ xa họ biệt tăm mất.
___3 tiếng trôi qua___
Phong Vũ đang yên tĩnh ngủ, thì mày khẽ nhăn mồ hôi chảy đầy trên trán, nàng cảm thấy bản thân lại mơ hồ không biết đang ở đâu, ánh mắt mờ mờ nhìn thấy một thân hình đen to lớn đầy chướng khí, có cái gì đó đỏ chói trên người nó.....đột nhiên tim thắt lại đau đớn kinh khủng. Phong Vũ bừng tỉnh ngồi dậy, thở hồng hộc.
Lại là nó...giấc mơ đó! là cái gì? sao luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguyet-phong-vu-dai-sieu-cap-bien-thai-nghich-thien/3281854/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.