Tình yêu luôn là một liều thuốc độc chưa bao giờ tìm được thuốc giải. Tuy nhiên, chính nó cũng là con đường đưa ta đi đến hạnh phúc. Cho dù là ngọt ngào hay cay đắng, đó cũng chính là quyết định của bản thân ta. Yêu người, phải biết đánh đổi bằng chính con tim của ta.
Thế giới này tươi đẹp là thế, muôn màu là thế, nhưng đằng sau nó cũng là những sắc màu u tối. Vượt qua nó, phải có lòng tin, và lòng tin chính là phải dựa vào sức mạnh của tình yêu. Hai con người, không chung về tính cách, nhưng lại cùng chung tiếng yêu thương. Một người tựa như trời cao, một người lại giống mặt đất, cùng nhau tồn tại, cùng nhau già đi. Theo thời gian, cái tình cảm đó nảy nở đến vô cùng.
Hắn yêu y, không cần biết thời gian trôi qua sẽ là bao lâu, hắn vẫn yêu y. Tình yêu này, vượt qua cả ngàn dặm đại dương, vượt qua cả vũ trụ, nó đã lớn đến mức không thể nào tưởng tượng ra được nữa. Một trái tim tưởng chừng như sắt đá, cuối cùng, cũng vì tình yêu mà làm cho tan chảy, cuối cùng, cũng vì ánh mắt của ai mà say mê. Nhẹ nhàng, chậm rãi bước đến tiếng gọi của tình yêu thương. Nắm tay nhau, cùng nhau chung bước, bước tới già...