Ngày sau bước ra đường nàng nhất định coi giờ hoàng đạo. Tại sao mà chỉ qua đường thôi cũng có thể cứ như vậy mà chết đi? Nàng vốn định qua đường về nhà thôi, làm sao cái ô tô kia lại không có mắt mà lao tới? Nàng còn chưa có làm được gì tốt đẹp cho cuộc đời này đâu! Cứ như vậy mà chết đi thật quá mức oan ức mà! Nàng tận hai tháng rồi chưa có về nhà nữa, chưa kịp chào bố mẹ mà cứ thế chết nơi đất khách quê người này sao?
Nàng còn chưa có báo ơn sinh thành mà! Hu hu chết quá oan uổng! Tên lái xe này, nhất định phải bồi thường thật tốt, nếu không thành cô hồn nàng cũng không buông tha cho hắn. Cảm giác nhẹ bẫng, chính mình phiêu lãng theo gió, phải nghiến răng phun ra một câu: “Mẹ nó! Thật đau!” Bị xe tông văng xa mười mét đâu phải chuyện đùa! Cuộc đời xinh đẹp, chào nhé! Chúng ta hữu duyên vô phận! Nàng nghiến răng nhìn lại một thân mình máu me be bét nằm trên đường lớn lần cuối trước khi ngất đi.
À quên còn kịp nhìn sang đường, nơi đó là nhà trọ nàng sống. Haizz, nàng mỗi tháng đều đặn giấu quỹ đen, còn chưa kịp đem đi tiêu xài nữa. Không biết lão mẹ nàng nhìn thấy sẽ nổi hỏa lên thế nào, hắc hắc! Lão cha, lão mẹ, con gái bất hiếu đi trước, xin lỗi hai người!