Edit+beta: Vô Diện Vô Diện note’s: Các chị em chuẩn bị tiếp nhận bi kịch nào (〜 ̄▽ ̄)〜 meow meow Vết thương trên người đã kết vảy, cái nơi làm người ta cảm thấy thẹn kia cũng không còn ẩn ẩn đau, cuối tuần tôi trở về nhà Hàn Kiến An, chào đón tôi, vẫn là nụ cười ân cần của họ. “Thực xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng.” Trước bữa tối, tôi đứng lên từ chổ ngồi của mình, trịnh trọng nói lời xin lỗi, chỉ kém việc không có cuối đầu để biểu đạt nữa thôi. “Ừm, có thái độ thành khẩn nhận tội, vậy xin hỏi chánh án, ngài sẽ xử lí việc này như thế nào?” Hàn Như Ý cười hỏi. “Thái độ rất tốt, vậy thì phạt cậu ta rửa chén một tuần, thẩm phán có dị nghị không?” Hàn Kiến An nói. Nhìn thấy cô lắc đầu, tôi lập tức lên tiếng nói: “Xin chân thành cảm ơn chánh án cùng ngài thẩm phán, tôi nhất định sẽ sữa chữa tốt, cam đoan sẽ cố gắng hết sức hoàn thành hình phạt, hi vọng có thể sớm ngày hối cải làm lại lần nữa để có thể cống hiến cho xã hội.” Hàn Như Ý chỉ tay về phía tôi cười đến run rẩy hết cà người, nói: “Đùa vui thật, từ nhỏ tôi cùng Tiểu An đều rất thích giả làm chánh án và thẩm phán, không nghĩ tới cậu thật lợi hại, tự mình tiếp thu tất cả, chúng tôi đang cần chính là người sắm vai làm phạm nhân đó.” Tôi khẽ khom người nói: “Đã khiến cho ngài thẩm phán đây vui vẻ, vậy ngài có thể giảm bớt hình phạt hay không?” “Được, bổn tòa hiện tại tuyên án, phạm nhân lấy công chuộc tội, chỉ cần rửa chén ba ngày là được.” Hàn Kiến An nói. Anh nói xong liền nhìn tôi, rồi chúng tôi mới cùng nhau bật cười. Sau khi ăn tối, tôi ngoan ngoãn xoắn tay áo, mặc tạp dề có hoa văn hình mèo vào, chui đầu vào bồn rửa chén chiến đấu, đồng thời cũng lãnh ngộ được, thì ra rửa chén cũng là một việc đòi hỏi kĩ thuật. Lúc trời đã về khuya, tôi về lại phòng, không thể chờ được nữa mà mở ra máy tính, màn hình lập tức chiếu ra khuôn mặt Hàn Kiến An đang xem tài liệu. Chắc anh vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt sung, dưới áo ngủ rộng thùng thình, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chắc. Tôi không khỏi nuốt nước miếng, trong lúc đầu óc đang hỗn loạn hò hét, khóe mắt vô tình liếc đến bộ phận nam tính của anh, chỗ đũng quần đang từ từ phồng lên thành cái lều nhỏ. Hẳn là Hàn Kiến An cũng đã nhận ra, cho nên anh buông tài liệu xuống, cúi đầu nhìn hạ thân của mình. Khi anh đặt tay vuốt ve chỗ ấy, cả khuôn mặt tôi tựa hồ áp dính vào màn hình máy tính. Một bên thầm mắng bản thân mình biến thái, một bên thì mở to mắt nhìn không thay đổi. Anh ngồi trên ghế, nửa cởi ra quần ngủ, dương v*t đã sớm cương cao mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt tôi. Hàn Kiến An dùng tay phải cầm nó, chậm rãi trượt xuống gốc rồi di chuyển trở lại, anh hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, tạo thành hình ảnh gợi dục làm toàn thân tôi nóng lên. Tôi cuối đầu xuống, cười khổ nhìn đũng quần của mình cũng là bộ dạng chỉa thẳng lên trời. Thật sự là đủ hèn mọn, đủ bỉ ổi. Nhìn trộm người khác tự an ủi mà bản thân không thể khống chế được cứng lên. Hàn Kiến An nhăn đầu lông mày, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, anh cắn nhẹ môi, biểu lộ trên mặt nhìn không ra là đang thống khổ hay đang sung sướng. Bờ vai anh rung động một chút, đâu óc tôi như nổ tung theo, chút ít chất lỏng màu trắng bắn ra, dính lên đùi và bụng của anh. Hít thở nặng nề, tôi ngậm ngón tay vào miệng liếm ướt, rồi trực tiếp lướt qua dương v*t đang trướng đau, tìm kiếm hậu đình bí ẩn ở giữa đùi. Khi tôi ý thức được mình đang làm gì, cả người cứng đờ, giống như bị dội một xô nước lạnh xuống, tất cả tình dục trong nháy mắt tan đi sạch sẽ. Tôi khác với Hàn Kiến An. Cho dù là lúc tự mình hung phấn, cũng cần phải mở chân ra nằm trên giường, nhờ cảm giác tiểu huyệt bị xâm phạm mới có thể đạt tới cao trào. Tôi khát vọng bị chà đạp, khát vọng bị xâm phạm, tôi đã dâm đãng đến nỗi ngay cả mình cũng không thể thỏa mãn bản thân. Hàn Kiến An, biến thành một kẻ như tôi, còn có thể xem như là người bình thường sao? Ngồi trong tiệm tiếng ồn huyên náo, tôi cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng lên hết, tất cả nguyên nhân đều do nụ cười sáng lạng của Quách Hướng Nam. Anh ta quang minh chính đại đánh giá tôi, thậm chí hỏi tôi yêu thích cái gì, mấy năm nay thu nhập bao nhiêu tiền, bạn gái lý tưởng như thế nào. Nếu như anh ta là phụ nữ, tôi sẽ hoài nghi có phải hay không anh ta đang cố gắng thân cận tôi. Đây là một tiệm lẩu gia đình rất bình thường, tình trạng buôn bán rất tốt, chung quanh đều khách ngồi kín chỗ, ông chủ ngồi sau bàn bếp khói bay nghi ngút. Quách Hướng Nam như phát huy hết lòng hiếu kì, đến lúc tôi không thể nhịn được nu7a4m mới được Hàn Kiến An chậm trễ tới ứng cứu. “Tiểu An An, cậu rốt cuộc vừa ý cậu ta ở điểm nào?” Quách Hướng Nam hỏi. Hàn Kiến An dùng đũa gắp miếng đậu hủ, nói: “Cậu đang nói lung tung cái gì thế? Nhiễm Dịch là bạn tốt của tôi.” “Chậc chậc, bạn mà đáng giá tới nổi cậu phải xin tôi giúp đỡ sao?” Quách Hướng Nam tiếp tục tìm hiểu. “Đừng nghe cậu ta nói bậy.” Hàn Kiến An liếc anh ta, quay đầu nói với tôi: “Tôi xin chính thức giới thiệu, tên lưu manh này kêu là Quách Hướng Nam, là bạn học cấp 3 của tôi, cũng là tên cảnh sát có tiếng chơi bời lêu lổng.” “Xin chào.” Tôi miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Ấn tượng tốt đẹp lần trước ở khách sạn bây giờ tan thành mây khói. Đối với người có lòng hiếu kì mãnh liệt, tôi gần như là kính trọng nhưng tránh xa, dù sao, cảm giác bị người soi mói cũng không dễ chịu. “Tôi cũng từng học qua ngành tâm lý, vậy cậu là chuyên ngành gì?” Quách Hướng Nam hỏi. “Anh thì sao?” Tôi hỏi lại. Quách Hướng Nam nói: “Cái đó còn hỏi sao, đương nhiên là tâm lý tội phạm rồi.” Thì ta anh ta đem tôi trở thành như tội phạm mà thẩm vấn, tôi nén bất mãn nói: “Thất kính rồi, tuy có thầy dạy, nhưng phần lớn thời gian là tôi tự học, chỉ là bản thân cảm thấy có hứng thú nên mới học thôi, cũng không chuyên phân ngành nào cả.” “Là thầy nào?” Anh ta hỏi lại. “David Hogan.” Tôi đáp. Anh ta sửng sốt một hồi, như muốn hỏi thêm cái gì đó, nhưng lại bị Hàn Kiến An tạm dừng. Bữa cơm này ăn xong làm tôi cảm giác có chút ngột ngạt, nhưng tôi thật lâu chưa từng thấy qua Hàn Kiến An vui vẻ như hôm nay, bọn họ đấu võ mồm hết sức độc ác, thậm chí không tiếc đem chuyện xấu khi đó còn đi học của nhau bới ra. Dần dần, lực chú ý của Quách Hướng Nam cũng từ từ trên người tôi dời đi, toàn tâm toàn lực chú ý tới Hàn Kiến An, tôi xem như tránh được một kiếp. Sau khi ăn uống no đủ, chúng tôi nói lời tạm biệt trước cửa tiệm lẩu, nhưng Quách Hướng Nam lại đột nhiên kéo tôi lại. Anh ta nói: “Cậu biết không? Giáo sư David Hogan là thần tượng của tôi.” Trong nội tâm của tôi như rơi xuống vạn trượng, cười nói: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ hỏi xin chữ ký của giáo sư giúp anh.” Quách Hướng Nam nói lời cảm ơn, rồi nhìn tôi như có điều suy nghĩ thẳng đến khi Hàn Kiến An quay đầu lại hối thúc, anh ta mới bằng lòng để tôi đi. Vừa ra khỏi tiệm lẩu không lâu, nhiệt độ ban đêm lại rất lạnh, tôi co rụt cổ đi theo sau Hàn Kiến An, cùng đi tới bãi đậu xe gần đó. Bệnh tình của Tôn Tiểu Như càng ngày càng ổn định, tuy cô rất ít khi ra khỏi phòng, nhưng khi thấy có người đến, cũng sẽ mỉm cười với đối phương. Bởi vì uống thuốc điều độ cùng phối hợp với việc điều dưỡng thân thể, cô mập lên thêm một vòng, nhưng dáng người vẫn hấp dãn như cũ, tăng thêm chút cảm giác đầy đặn châu tròn ngọc sáng, so với lúc mới gặp càng có vẻ xinh đẹp hơn. Điểm tỳ vết duy nhất của việc này là, cô lại không muốn để tóc dài. Tôn Tiểu Như thường xuyên nói với tôi: “Nhiễm Dịch, em rất ghét tóc dài.” Đôi khi cô cũng sẽ làm nũng: “Nhiễm Dịch, đọc thơ cho em nghe được không?” Hoặc điềm đạm đáng yêu như trẻ nhỏ: “Nhiễm Dịch, em ngủ không được……” Tôi cũng không có cách nào từ chối yêu cầu của cô, mỗi tuần sẽ giúp cô cạo tóc mới dài ra, thường xuyên đọc thơ, cũng tại từng đêm cô bất an không ngủ mà tiến hành thôi miên. Tôn Tiểu Như luôn dùng ánh mắt thành kính mà cuồng nhiệt nhìn tôi, cô sùng bái tôi, ỷ lại tôi, giống như con người cần không khí mới có thể hít thở. Hết thảy điều này không liên quan đến tình yêu, cô chỉ là cần tôi mà thôi, mà tôi cũng cần cô giống như vậy. Không còn cách nào để hình dung quanh hệ giữa chúng tôi được, như là gen sau khi bị biến dạng, liền bắt đầu sinh ra thứ tình cảm vặn vẹo. Vốn tôi cho rằng chúng tôi có thể tiếp tục ở chung như thế, nhưng là bỗng nhiên có tác động từ bên ngoài phá vỡ thế cân bằng hiện tại. Tối hôm nay tôi vừa đi xuống lầu, không nghe được âm thanh mùi vị nấu nướng như bình thường, cũng không nghe được âm thanh trong phòng bếp, ngay cả phòng khách cũng yên tĩnh tới nỗi có chút quỷ dị. Hàn Kiến An và Hàn Như Ý ngồi đối diện nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, sau khi nhìn thấy tôi cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu. “Tôi…quấy rầy đến mọi người sao?” Tôi hỏi. “Không có, Tiểu Dịch, cậu trùng hợp xuống đây, vậy thì mau cho chúng tôi ý kiến đi.” Hàn Như Ý nói. Tôi đi qua ngồi bên cạnh Hàn Kiến An, mới phát hiện tay anh đặt trên đùi đang nắm chặt lại. “Tôi muốn kết hôn với Tiểu Như.” Anh đột nhiên nói. Nghe được cái tin tức như thế, đừng nói tôi, ngay cả Hàn Như Ý cũng giật mình. Phòng khách luôn ấm áp náo nhiệt vào buổi tối, lúc này có vẻ nặng nề ngột ngạt, ráng chiều đỏ xuyên qua ô cửa sổ, cái bóng như một tấm lưới rơi xuống lưng Hàn Kiến An, làm cho anh không thể nhúc nhích. Trầm mặc hồi lâu, tôi hỏi: “Sao lại đột nhiên như vậy, anh đã thật sự suy nghĩ kĩ chưa?” “Không còn thời gian suy nghĩ nữa……” Han Kiến An che mặt không muốn nói nữa. Tầm mắt phức tạp của Hàn Như Ý nhìn tôi: “Hôm nay nó đưa Tiểu Như đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói Tiểu Như đã có thai được mười hai tuần.” Tôi trợn mắt há mồm, một hồi lâu không nói nên lời. Không có một ai so với tôi rõ ràng hơn, mỗi tối Hàn Kiến An đều về phòng mình, anh càng chưa bao giờ ngủ củng giường với Tôn Tiểu Như. Mà mười hai tuần, thì hoàn toàn phù hợp với thời gian ba tháng trước Tôn Tiểu Như bị bắt cóc. Cho nên, đứa con trong bụng của cô không thể nào là của Hàn Kiến An. Nhưng đứa bé này là con của ai, chỉ sợ có ông trời mới biết. “Tôi quyết định.” Hàn Kiến An ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Nửa tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, tuy vội vàng, nhưng hẳn là đủ thời gian chuẩn bị.” Tôi và Hàn như Ý nhìn nhau, cùng thay anh cảm thấy bất đắc dĩ lại đau lòng. “Kiến An, kỳ thật còn có rất nhiều lựa chọn khác, bây giờ khoa học kỹ thuật rất hiện đại, sẽ không tạo thành tổn thương đối với cơ thể.” Tôi nhịn khong được nói. “Không được, tôi không thể để cho Tiểu Như gánh chịu đả kích nào nữa.” “Cô ấy chưa biết?” Tôi kinh ngạc hỏi. Anh lắc đầu, Hàn Như Ý thì mím chặt môi không nói lời nào, tôi có chút khó khăn nuốt nước bọt xuống cổ họng. Rốt cuộc là loại tình yêu sâu đậm nào đáng giá tới nổi Hàn Kiến An phải hy sinh chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]