Edit: Xiao
…
“Nhiễm Dịch, cậu giống như một loại thuốc mê vậy.” Anh nói.
…
Tôi đang kinh doanh một quán bar tên Blue, mỗi ngày đóng cửa lúc 12 giờ.
Bởi vì trong quán chỉ mở nhạc bình thường, cũng không có những phục vụ xinh đẹp hay tiết mục ca múa hấp dẫn, nên tình trạng làm ăn cũng không tấp nập lắm. Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thu chi cân đối, nhưng tôi rất thích loại cảm giác thoải mái như thế này, lúc mỗi buổi tối đứng ở quầy rượu pha chế hoặc cùng khách tâm sự khắp trời nam đất bắc, luôn khiến thời gian trôi qua rất nhanh.
Từ khi khai trương đến nay đã được nửa năm, quán bar luôn duy trì một mực không ế cũng không đắt, tại một thành phố vốn náo nhiệt như này, lại có một khí chất loại an tĩnh khác biệt mọi thứ.
Tối hôm đó, tôi lúc nào cũng bồn chồn chờ mong, cố ý dụng tâm ăn mặc thập đẹp. Từ đầu đến chân đều là quần áo mới toanh, toàn thân là mùi nước hoa Mê Điệt (*),lại đeo thêm cái khuyên tai đen bóng.
“Chào buổi tối, làm phiền cho một ly Ice Whiskey.”
“Chào buổi tối.” Tôi nói.
Mỗi tối cuối tuần, hai câu này đều là lời dạo đầu của chúng tôi, đã liên tục ba tháng không thay đổi gì. Hàn Kiến An ngồi trên ghế nhỏ ở quầy, mỉm cười nhìn tôi, anh có dáng người cao ngất cùng đôi mắt sáng ngời, dưới ánh đèn đỏ nhạt càng tăng thêm cảm giác ấm áp không rõ.
Tôi chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình đối với anh, và anh cũng giống như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-nhu-mot-ke-dien/213332/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.