Edit: Xiao
…
“Vì tôi đã hứa, hứa rằng sẽ ở bên anh mãi mãi.”
…
Ngoài cửa sổ là một thế giới trắng xóa. Những hạt tuyết tựa như lông ngỗng rơi dày đặc khắp bầu trời, từng chút một hết lớp này đến lớp khác che dấu đi khung cảnh, cuối cùng chỉ còn lại một màu sắc nhạt nhòa. Tôi đưa tay ra hứng những bông tuyết đang rơi xuống, cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay dần lan đến nội tâm sâu thẳm. Cửa sổ chỉ rộng khoảng một mét vuông, trên đó có những thanh sắt đen được hàn lại, mặc dù tương lai phải trải qua từng mùa đông bên phiến cửa sổ này, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Vì tôi xứng đáng, vì tôi đã dùng đôi tay đáng ra nên cầm dao bảo vệ chính nghĩa này để giết người, cho nên tôi hoàn toàn xứng đáng bị trừng phạt vì tội lỗi của mình. Mặc dù bản án miễn cho tôi phán quyết tử hình, miễn cho tôi không phải ngồi tù, nhưng vì hành vi gây án vô cùng tàn bạo, toà phán định tôi là người bị tâm thần được đánh giá có khả năng gây nguy hại cho xã hội, vậy nên cho đến hết quãng đời còn lại tôi cũng sẽ không bao giờ được bước chân ra khỏi căn phòng nhỏ bé này.
Hai tháng trước tôi từng nhấn mạnh với tòa án rằng tôi không có bệnh, mọi chuyện tôi làm đều trong tình trạng vô cùng tỉnh táo nhưng không một ai tin tưởng tôi, rất nhiều người quen đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, bọn họ đứng ra làm nhân chứng và cầu xin, tự cho mình là đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-nhu-mot-ke-dien/1185548/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.