220. Lúc buồn người ta thường bỗng trở nên tự thu mình lại không vì lý do gì, không muốn nói lời nào, cái gì cũng cảm thấy phiền. Mẹ là người thần kỳ, bạn càng không muốn nói với bà, bà càng dò hỏi tới cùng, sẽ mềm mỏng nhẹ nhàng muốn hỏi được điều gì đó, nhiệt tình hết mức. Nhưng tôi không phải trẻ con, bà không thể giải quyết được rối rắm của tôi, nói quá ba câu thì bà sẽ mở lời. Nhiều lần như vậy, bà trở nên thận trọng, tiềm thức cảm thấy tôi đã xảy ra chuyện gì đó mà bà không thể giúp.
Bất đắc dĩ phải cẩn thận không thể để bà nhìn ra tâm trạng của tôi, lúc khó chịu chỉ có thể đến gieo họa cho Từ tiên sinh.
Từ tiên sinh là trai thẳng, sử dụng toàn bộ tế bào thần kinh dùng để cảm nhận cảm xúc của tôi.
Tôi ngồi ngẩn người dựa vào sô pha, anh về phòng xem gì đấy, không ai quấy rầy ai.
Trên TV đang chiếu một bộ phim khó tìm, không biết Từ tiên sinh tìm đâu ra. “Rabbit hole”, nhìn thấy người mẹ mất con gục xuống khóc lớn, tôi cũng bắt đầu khóc, không phải vì phim, cảm xúc khi bộc phát ra không thể kiềm nén lại.
(Rabbit Hole là một bộ phim chính kịch Mỹ năm 2010 do John Cameron Mitchell đạo diễn và David Lindsay-Abaire viết kịch bản, dựa trên vở kịch cùng tên năm 2006 của anh. Phim có sự tham gia của Nicole Kidman (đồng sản xuất) và Aaron Eckhart trong vai một cặp vợ chồng đau buồn đối mặt với cái chết của cậu con trai bốn tuổi.)
Khóc được nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-nhieu-nam-nhu-the/917118/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.