147. Khi tôi từ thư viện về thì Từ tiên sinh đã thu dọn sạch sẽ, sắp xếp lại đồ đạc anh mua, phân loại rau trái cây, tôi tiện tay giật một quả cà chua, cắn một miếng. Anh trừng mắt nhìn tôi rồi bật cười, giật lại cũng không thể rửa sạch, bất lực cắn một miếng như để hả giận. Này trách ai được?
Mẹ điện thoại triệu tập về nhà.
Tôi đành dẫn Từ tiên sinh theo tới cửa.
Chị và anh rể đã đến. Anh rể gặp Từ tiên sinh thì như đã quen thân, hai người bàn luận về khu mới xây dựng của thành phố. Mẹ tôi nhìn chằm chằm tôi với chị đang học nấu ăn trong bếp, thật sự muốn chết. Tôi còn tàm tạm, chị thì làm hỏng đồ ăn, chảo dầu nóng bỏ thức ăn vào khiến dầu nổ đùng đùng, mọi người ở phòng khách chạy vào dập lửa.
Một bữa cơm khó nói nên lời, đến khi ăn cơm, tôi tiện tay đưa bộ bát đũa cho Từ tiên sinh, anh rể thuận tay đưa bát đũa cho chị, khoảng cách chênh lệch.
148. Ba tôi gần đây không được vui, có lẽ mẹ lại dày vò ông, thoạt nhìn ông có vẻ gầy, ăn uống cũng không tốt. Trước kia còn có thể chơi cờ cùng hàng xóm dưới lầu, hiện giờ chỉ có thể đi lòng vòng dưới nhà. Lớn tuổi như vậy, rời xa quê hương đến đây cùng tôi và chị, không người thân thích, tôi luôn cảm thấy lo lắng, sợ mình phụ lòng họ.
Sau khi trải qua sóng gió, tôi không dám để tâm trí mình thả lỏng, luôn đề cao cảnh giác từng thời khắc, trong lòng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-nhieu-nam-nhu-the/917102/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.