132. Cuối tuần anh chị về nhà ăn cơm, mẹ có dịp trổ tài nấu nướng, làm cả một bàn to. Đáng thương cho ba tôi bị bà sai bảo cả ngày, mua gà mua cá, tất cả những gì cần sức đều ba tôi làm.
Tôi nhìn anh rể gãi gãi tai, chắc trong lòng sung sướng muốn nhảy cẫng lên, chị tôi không nấu ăn, hai người đáng thương toàn ăn tạm bợ gì đấy.
Chị tôi chân tay lóng ngóng, tôi còn đang dọn bàn, ba hỏi chị: “Con không nấu cơm thì hai đứa ăn uống thế nào? Hay là cứ chiều thì về nhà ăn đi.”
Khi đang ăn tối, Từ tiên sinh gửi tin nhắn hỏi: Em ăn cơm chưa?
Tội nghiệp, tôi đã ném anh ra sau đầu. Nếu anh có thể đến ăn cùng thì tốt rồi.
Tôi dự định chờ thời gian bận rộn này qua đi thì ngả bài với mọi người trong nhà.
Đáp: Nhà đang ăn cơm, mẹ em trổ tài mở tiệc chiêu đãi con rể.
Chắc giận nên lâu lắm không nhắn lại.
Anh rể hỏi: “Tiểu Thanh nói chuyện với bạn à? Hôm đó đón em, có người ở cơ quan anh hỏi thăm em.”
Chị tôi cầm cái đùi gà: “Đã quá muộn, em gái em 10 năm trước đã giao ra ngoài.”
Đây là đồng đội heo gì vậy!!
Ba mẹ tôi ngơ ngác nhìn tôi, làm tôi sợ nhảy dựng.
“Sao nhìn con? Con đâu có phạm pháp.”
Không ai nghe tôi, có cảm giác như bức ảnh chuyển từ GIF qua JPG, tất cả không nhúc nhích nhìn tôi.
Tin nhắn Từ tiên sinh không biết sao xui xẻo lại vang lên.
Chị tôi như diều hâu quay người chộp lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-nhieu-nam-nhu-the/917099/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.