98. Ăn tối xong, tôi rửa chén, Từ tiên sinh còn ngồi ở sô pha.
Anh nói xem khuya thế này rồi, sao anh không đề phòng tôi vậy?
Anh tắt tivi, ngước lên nhìn tôi, nói nghiêm túc: “Em bận xong rồi, có thể ngồi nói chuyện với anh không? Không chiếu lệ, không nói bậy chọc cười, chúng ta nghiêm túc.”
Tôi ngơ ngẩn. Cứ vậy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Ngay cả khi anh vươn tay kéo tay tôi cũng không phản kháng.
Tôi không biết phải làm sao.
Giọng anh bình tĩnh vững vàng: “Lúc 17-18 tuổi cảm thấy không dám nhận những điều quá nồng nhiệt, ấm áp.”
Tôi cảm thấy anh đang tìm bậc thang cho mình.
“Nhưng mà, sự thật là khi đó anh không thích tôi. Bây giờ cũng không thấy.”
Anh mỉm cười rất dịu dàng, “Vì vậy nên anh đang học, cố gắng hết sức để hiểu Cố Tiểu Thanh 27 tuổi.”
Suy nghĩ của tôi có xu hướng là sự thôi thúc cảm xúc của người khác. Sự say mê, hấp dẫn thì không thể nuôi dưỡng.
“Tình cảm diễn ra một cách tự nhiên, không cần bồi dưỡng.”
Anh vẫn cười như cũ, sau đó tách năm ngón tay bàn tay phải tôi ra, tỉ mỉ niết từng ngón tay tôi. Sau đó hỏi, “Làm sao em có thể xác định là chúng ta không phải tự nhiên?”
“Nhiều năm như vậy…” Tôi không biết phải nói thế nào với anh, tôi thích anh đã mười năm.
Anh vẫn vẻ ôn hòa, nhìn tôi.
Mười năm, lần đầu tiên chúng tôi đối mặt, nghiêm túc, chân thành nói chuyện như vậy. Mười năm, lúc tôi gian nan nhất, không ngừng được mọi người xung quanh giới thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-nhieu-nam-nhu-the/917092/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.