84. Tôi cố gắng giữ lão Cố lại nhưng tiếc là ông không đồng ý, thấy tôi không sao thì yên tâm về nhà. Khi tôi đưa ông ra sân bay, hai tay chúng tôi trống trơn, không có cảm xúc ly biệt. Tựa như ông ra cửa dạo một vòng rồi về nhà, làm hại tôi muốn tích cóp cảm xúc cũng không nổi.
Sau khi vào quầy đăng ký, ông mới quay lại nói với tôi: “Nếu con thấy công việc không suôn sẻ thì cứ đi học tiếp đi, ba chu cấp. Chuyện kết hôn không cần vội.”
Không hiểu sao tôi đột nhiên bật khóc. Không đau khổ, chỉ là gào khóc.
Ông bất đắc dĩ đi tới ôm tôi, trong miệng vẫn là câu nói kia: “Đã bao lớn rồi, sao mà nói đến là khóc, nói đến là khóc.”
Ui ui! Tôi phải kiềm lại, không thể khóc ở sân bay thế này.
Huống chi Từ tiên sinh lại đi cùng chuyến bay với lão Cố, cứ thế giương mắt nhìn toàn bộ quá trình tôi gào khóc ở sân bay.
Đối tượng mà tôi mới nhắc tới đã chạm mặt lão Cố như thế.
Lão Cố tôi là người rất kiệm lời, không hề trò chuyện với bạn bè tôi và chị. Bạn cùng lớp đến nhà chơi ông chỉ cười, không chuyện trò gì với mọi người. Khi đó bạn học tôi tới nhà đều nói lão Cố là ông chú đẹp trai chết người.
Tôi há miệng kinh ngạc nhìn Từ tiên sinh cả phút.
Từ tiên sinh chào hỏi lão Cố trước: “Chào bác, cháu là bạn học với Cố Tiểu Thanh.”
Lão Cố rất nhạy bén, ông liếc nhìn tôi, mỉm cười với Từ tiên sinh, không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-nhieu-nam-nhu-the/917090/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.