Trong văn phòng tổng giám đốc.
“Hu hu, Mặc Thần, may em kịp chạy đi, nếu ở lại Cố Thiển nhất định sẽ giết em!”
Lâm Khả Hân tỉnh lại ngồi trên sô pha, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tiếu Mặc Thần hút thuốc, có chút phiền chán nhìn hai mắt rơi đầy lệ của cô ta, lại chợt nhớ tới bộ dạng tuyệt vọng khi rời đi của Cố Thiển.
“Em thực sự rất sợ hãi, em nghĩ đến quãng thời gian trước đây nàng dùng thủ đoạn đuổi em đi, em liền rất sợ hãi, mỗi tối đi ngủ đều gặp ác mộng!” Lâm Khả Hân vừa nói một bên liền dựa vào lòng Tiếu Mặc Thần.
“Cô ta đối xử với em như thế nào?”
“Cô ta phái người đến nhà của em hắt máu chó, còn mỗi ngày gửi thư đe dọa đến em. Mặc Thần, em thực sự rất sợ!” Giọng nói Lâm Khả Hân mang theo tiếng khóc nức nở, giống như lại nghĩ tới cảnh tượng đó, run bần bật.
Nghe Lâm Khả Hân nói, Tiếu Mặc Thần chẳng nói câu nào, sắc mặt âm trầm, cánh tay ôm ôm lấy Lâm Khả Hân dần dần siết chặt, đến khi người trong lòng có chút đau mới buông cánh tay ra.
“Mặc Thần, anh không cần phải khó xử, em như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần anh vẫn ổn là được.”
Mỹ nhân trong lòng hai mắt rưng rưng yếu đuối nhìn Tiếu Mặc Thần.
“Anh sẽ không để cô ta làm em tổn thương thêm một lần nào nữa.”
Tiếu Mặc Thần kiên định trả lời.
“Mặc Thần, anh đối với em thật tốt.”
Cô nhắm hai mắt đưa chính đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-hai-van-dam/116106/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.