Cố Thiển mệt mỏi kéo hai chân đi trên đường lớn, ánh mắt vô hồn, thể lực gần như cạn kiệt, nàng đi rồi đi, chợt nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Nàng cảm thấy bụng có chút đau đớn, mồ hôi che kín khuôn mặt tái nhợt. Nàng định đến tiệm thuốc mua một lọ thuốc giảm đau, có lẽ là dì cả của nàng đến.
Từ tiệm thuốc đi ra, nàng uống lọ thuốc giảm đau mua từ trong tiệm thuốc.
Nhưng thuốc giảm đau cũng không làm giảm đi đau đớn, máu tươi đỏ sẫm từ bắp chân của nàng chảy xuống, nhiễm đỏ của quần bò.
Cố Thiển hoảng loạn gõ 120, lúc tựa vào bên tường chờ xe cấp cứu tới, thể lực của nàng rốt cục cũng không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống bên đường.
Lúc này ý thức mơ hồ giống như nghe thấy có ai đó gọi to bên tai nàng. Nàng cảm giác như có người nâng nàng lên, bên tai truyền đến tiếng đối thoại của hai người:
“Đã báo tin cho người nhà bệnh nhân biết chưa?”
“Không liên lạc được, chúng tôi dùng điện thoại của bệnh nhân gọi cho chồng của cô ấy, vẫn không liên lạc được.”
“Bệnh nhân mang thai. Có dấu hiệu sinh non.”
Thanh âm hỗn độn của những bước chân càng lúc càng xa, Cố Thiển rơi vào thật sâu trong bóng tối.
Lúc Cố Thiển tỉnh lại, nhìn thấy vách tường trắng trắng, nàng ngồi dậy, nhìn phòng bệnh không một bóng người và ống tiêm trên tay mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.
Nàng giãy dụa đưa tay nhổ châm mặc cho máu tươi chảy trên tay.
Kéo thân thể vô lực, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-hai-van-dam/116104/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.