Trong quá trình chăm sóc Lưu Sơn, Quân cũng giúp tôi không ít, anh không nhắc gì đến anh ấy nhưng nhìn từng hành động lẫn cử chỉ của anh, tôi biết, trong lòng anh cũng đã dần tha thứ cho cho người anh trai này rồi. Bởi vì nếu vẫn hận, Quân sẽ không hiến máu, không đứng ra lo hết mọi thủ tục cho Lưu Sơn như thế này đâu.
Tuy vậy, tôi thấy Quân dạo này rất lạ, còn lạ ở điểm nào, tôi cũng không biết được nữa. Chỉ thấy anh đi nhiều hơn, không về công ty cũng không đi ra ngoài, mà thường là vào phòng của một bác sĩ nào đó.
Đến ngày thứ 2, Lưu Sơn tỉnh lại, khỏi phải nói lúc ấy tôi đã vui sướng như thế nào, hạnh phúc đến mức không kiềm chế được mà phát khóc nức nở trong vòng tay của anh. Anh thì cũng không khác tôi là mấy, cũng cố đưa tay ôm lấy tôi, rồi an ủi.
- Em đừng khóc, anh chẳng phải không sao rồi đấy thôi. Anh đã hứa sẽ không để em một mình nữa, anh đã làm được mà, đáng ra em phải nên vui mới đúng chứ.
- Em vui mà... em vui mà.
Tôi nói trong tiếng nấc, quẹt hết nước mắt trên mặt xuống sau đó vội nhấn chuông gọi bác sĩ tới khám. Chỉ 2 phút sau đấy, vị trưởng khoa cũng sang tới nơi, họ khám cho anh một lượt rồi nói với chúng tôi.
- Bệnh nhân tỉnh lại là tốt rồi, nằm nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, nếu muốn chuyển về trên thành phố thì người nhà đi làm thủ tục nhé, chúng tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dien/1977678/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.