Lần đầu tiên Hi Mộ mang giày cao gót vượt qua bảy centimet trong đời là vào hôn lễ của Lâm Lạc Tang.
Từ nhỏ cô đã không thích chơi những thứ mà con gái thích, thứ duy nhất trông giống con gái là mái tóc dài cập eo mà cô đã nuôi mấy năm nay. Mẹ nói như vậy sẽ khiến cô trông dịu dàng hiền dịu một tí, luôn dạy bảo cô cực kỳ kiên nhẫn. Đáng tiếc cô di truyền từ ba, làm việc gì cũng hấp tấp, luôn cảm thấy tóc là sự trói buộc.
Vào cấp hai vô số con trai vì khiến cho cô chú ý mà bắt nạt cô, việc làm thường nhất là lén cắt tóc cô.
Cô vô cùng phiền muộn, bận thi cấp 3 đến mức không có thời gian ầm ĩ với bọn họ nên chọn đại thời gian cắt toàn bộ tóc, thuận tiện bán được một ngàn đồng.
Đó là chậu vàng đầu tiên trong đời cô, từ đó về sau không có một đóa hoa đào nát nào xuất hiện. Một cây kéo đi xuống, ngay cả hoa đào tốt cũng vô cùng hi hữu.
Sau đó thói quen để tóc ngắn ngang tai đã kéo dài đến cấp ba và đại học rồi vào giới.
So với tóc dài, tóc ngắn có phần tiện lợi hơn một tí tẹo, cô không còn nuôi tóc dài nữa, định kỳ sẽ dọn dẹp sạch sẽ mái tóc rối vượt qua lỗ tai.
Từ đây phong cách hành xử khác người của cô càng thêm rõ ràng. Người ta hình dung về cô là tóc ngắn, chocker, đôi boot Martin đi muôn nơi. Mỗi lần nghe thấy cách nói thế kia cô đều sẽ cười, cảm thấy bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dam-say/966837/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.