Lâm Lạc Tang cứ như vậy nằm nghiêng lật xem đồ cưới, cuối cùng ngáp một cái rõ lâu, gối lên cánh tay tùy tiện lướt vòng bạn bè, ngay sau đó cô đã bị cơn buồn ngủ chiến thắng, duy trì tư thế ngã vào trong mộng.
Không biết ngủ bao lâu, cuối cùng là hơi cử động cánh tay tê dại đã đánh thức cô.
Cô trở mình, híp mắt nhìn sắc trời hơi u tối ngoài bức màn. Cô khẽ vươn người kiềm chế vươn vai, từ xoang mũi phát ra một tiếng ưm thỏa mãn.
Lúc cô ngồi dậy chuẩn bị bật đèn thì phát hiện một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng cách phòng không xa, anh đang ngồi bên ngọn đèn đọc sách.
Cô dụi mắt: “Sao anh còn chưa đi?”
Bùi Hàn Chu ngẩng đầu, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Đi đâu?”
Lâm Lạc Tang cũng bị anh hỏi cho ngu người một lát: “Về phòng anh.”
Bùi Hàn Chu: “Anh không biết phòng anh là cái nào.”
“……”
Đầu gối cô đỡ mép giường mang đôi dép lê vào, không khỏi phân trần đẩy anh ra bên ngoài, “Cả cái đảo này đều là của anh, anh nói với em là không biết phòng mình ở đâu hở?”
“Đi đâu cũng được nhưng không thể ở tại chỗ này nhá.” Lâm Lạc Tang nói có sách mách có chứng phân tích với anh, “Không có loại quy tắc này, theo lý mà nói đến trước ngày mai anh đều không thể tiến vào.”
Sau khi đẩy anh từng bước nhỏ đến ngoài cửa, đối với ánh mắt của anh, cô nghiêng đầu mím môi cười vô hại, lấy đầu ngón tay vỗ nhẹ lên tóc anh: “Đến phòng rồi thì gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dam-say/966826/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.