Chương trước
Chương sau
“Cho nên, cuối cùng cậu có bị Bùi max điểm trừng trị rất thảm hay không?”
Phải sau vài tiếng đồng hồ Lâm Lạc Tang mới trả lời tin nhắn của Thịnh Thiên Dạ gửi vào đêm trước, cũng đơn giản giải thích nguyên nhân buổi chiều mình mới dậy, Thịnh Thiên Dạ nhanh chóng quyết định gọi điện thoại đến, hỏi thẳng vào vấn đề như vậy.
Thật ra Lâm Lạc Tang chỉ nói về việc đến trường học trở về chốn cũ còn tăng thêm lời kịch, không nói một chữ nào về việc Bùi Hàn Chu có bất mãn với chuyện này hay không, không biết Thịnh Thiên Dạ làm sao mà suy diễn tới phần kia của anh.
Cô buông tiếng thở dài thật lâu: “Cậu cũng đừng có nói.”
Vừa nghe giọng điệu của cô, Thịnh Thiên Dạ lập tức rất có ăn ý hiểu ra ý nghĩa sâu xa đằng sau nó, vui sướng khi người gặp họa: “Ai biểu cậu cũng tùy tiện nói bừa về vấn đề mẫn cảm này chớ?”
“Cậu giải thích chưa, không thể ù ù cạc cạc úp cho mình mối tình đầu, đội nón xanh cho tổng giám đốc Bùi ngày xưa.”
“Tớ giải thích.”
Lâm Lạc Tang liếm môi, “Nhưng cậu cảm thấy ổng sẽ nghe sao?”
Thịnh Thiên Dạ: “……”
Cũng có lý.
“Cho dù giải thích rõ ràng, lấy tính cách max điểm của Bùi Hàn Chu sẽ dễ dàng buông tha cho cậu sao? Thêm chút tư tưởng, sau này chớ nói bậy.” Thịnh Thiên Dạ trở về chủ đề chính, “Đúng rồi, tớ gửi cậu ba mẫu túi xách, cậu cảm thấy cái nào tốt hơn?”
“Cái thứ hai, cái màu xanh khói.”
Sau khi tiến hành nghiệp lớn chọn túi cho Thịnh Thiên Dạ, Lâm Lạc Tang lại tạm dừng vài giây, bỗng nhiên phản ứng lại: “Cậu kêu ảnh là cái gì?”
“Bùi Hàn Chu,” Thịnh Thiên Dạ lại lội ngược dòng hai cái trên, “Tổng giám đốc Bùi? Bùi max điểm?”
Lâm Lạc Tang cạn lời sau một lúc lâu: “…… Cậu đều đặt biệt danh gì thế này.”
“Bùi max điểm không hay sao? Kêu 9.8 nữa hai người không được liên hợp giết chết tớ đó…” Thịnh Thiên Dạ hừ ra một âm tiết nhè nhẹ, nghe thấy có người đang gọi mình, lúc này mới nói với điện thoại, “Đến tớ diễn, cúp nha.”
“Được.”
Sau khi kết thúc trò chuyện Lâm Lạc Tang xuống giường rửa mặt, kết quả bất luận đánh răng hay là rửa mặt, trong đầu chỉ toàn là “Bùi max điểm” của Thịnh Thiên Dạ, ba chữ kia như là trình tự tuần hoàn của muỗi bay tới bay lui bên tai.
Ngay cả Bùi Hàn Chu trở về, cô cũng thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, may mắn hành vi đã dừng lại trước ý thức.
“Rửa xong chưa em?” Anh lau giọt nước trên cằm cô rồi khẽ nói, “Sửa soạn một chút, hôm nay dẫn em đến Thủy Cư Thiên Chu.”
Thủy Cư Thiên Châu là tên của khách sạn không người, bởi vì rất nhiều đồ trang trí trong khách sạn đều được làm bằng chất lỏng nên nổi lên cái tên như vậy, nghe có cảm giác thong thả và thoải mái dễ chịu, còn có một cảm giác khoa học kỹ thuật.
Lâm Lạc Tang không biết còn có hành trình này: “Hôm nay đi sao anh?”
“Ừ, anh mới vừa đi phối hợp,” anh nói, “Vừa lúc ở gần đây, không phải em muốn đi sao?”
Cô gật đầu, gấp rút thay quần áo, cùng anh đi đến khách sạn.
Màu sắc chủ đạo của khách sạn là bạc và trắng, đại sảnh tựa như một phi thuyền trống trải, vẻ đẹp của tủ trưng bày rất giống như cửa sổ trên khoang thuyền, mở mắt ra đã có thể trông thấy vũ trụ bao la, rộng lớn.
Khách sạn không người không có quầy lễ tân, vừa mới bước vào đã có thể ngửi được hương linh lan thoang thoảng. Robot đứng ở cửa tiếp khách lễ phép chào hỏi bọn họ, cũng đưa tặng hai cuốn sổ tay hướng dẫn cư trú.
Sổ tay được chia làm bản giấy và bản điện tử, bản điện tử sẽ được gửi vào hòm thư của khác hàng 48 giờ trước khi khách hàng nhận phòng, bản giấy cũng sẽ được phát một lần khi khách hàng chính thức đến.
Do trước đó Lâm Lạc Tang đã xem qua bản điện tử nên chỉ ôn tập lật đại bản giấy, đi vào hành lang sảnh chính thì tầm mười mấy robot đang xếp hàng hai bên một cách trật tự.
Bùi Hàn Chu nhắc nhở: “Em chọn đại một cái, rà soát mặt là được.”
Kết quả giọng nói của anh còn chưa dứt, Lâm Lạc Tang sớm đã quen thuộc với quá trình chạy đến robot trước mặt bên tay phải, ấn xuống cái nút sau đó di chuyển mặt về phía trước, để camera tự động rà quét.
Bùi Hàn Chu: “……”
Mười giây sau, robot được kích hoạt.
“Xin chào quý cô Lâm Lạc Tang, hoan nghênh vào ở Thủy Cư Thiên Chu, tôi là trợ lý phục vụ dành riêng cho cô, cô có thể gọi tôi là Ma Viên, cũng có thể gọi tôi là Tiểu Viên hoặc là số 1.”
“Xin hỏi cô đã sẵn sàng vào ở chưa? Phải chăng cần dạo thêm một lúc hoặc là mua chút vật phẩm khác?”
“Không cần,” Lâm Lạc Tang nói, “Trực tiếp vào ở.”
Ma Viên ghi nhớ rất nhanh, lập tức lăn bánh xe dẫn cô đi về phía trước: “Vâng, phòng của cô là 8166, kế tiếp tôi sẽ đưa cô lên phòng.”
Bất kỳ một mẫu robot nào trực thuộc Tại Chu đều có kỹ năng tự mình đi thang máy, Ma Viên đi tuốt đàng trước mở ra thang máy cho bọn họ, sau khi rà quét hai người đã bước vào mới đóng cửa thang máy, chính xác đưa cô đến trước phòng, rồi sau đó ngừng ở ngoài cửa.
“Sự phục vụ của tôi tạm thời hạ màn, nếu có yêu cầu có thể thông qua máy tạo độ ẩm Thiên Chu trong phòng gọi tôi, tôi sẽ phục vụ cô trong thời gian sớm nhất. Hy vọng cô vào ở vui vẻ, cảm ơn.”
Lâm Lạc Tang nhìn robot trước mặt cao phân nửa mình, lại quay đầu nhìn về phía Bùi Hàn Chu, ngoài ý muốn ngước mắt lên: “Phục vụ rất khéo léo.”
Bùi Hàn Chu nói: “Đây chỉ là bản thử dùng, bản chính thức còn đang nâng cấp.”
Cô hếch môi lên, “Yêu cầu thật cao.”
Sau khi cô rà soát mặt qua cửa phòng thì cửa phòng tự động mở ra, cô đi vào.
Bước lên sàn nhà ở giây đầu tiên, ánh đèn trong đầu tự động sáng lên, điều hòa, máy lọc khí, máy tạo độ ẩm bắt đầu vận hành, ngăn tủ để dép tự động sáng đèn lên ra hiệu cho cô thay giày, quá thông minh.
Lâm Lạc Tang cũng không mang giày trong vài giây, vội vã phóng lên giường nhún nhảy, nệm rất mềm, gối đầu cũng rất co dãn, một bên còn đặt tấm biển “Đồ dùng trên giường đã được thay mới”, cô dựa vào mép giường đụng vào máy tạo độ ẩm bằng ánh sáng xanh.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Vừa nãy robot kia nói em có thể thông qua máy tạo độ ẩm kêu nó, làm thế nào em đánh thức máy tạo độ ẩm dạ?”
Bùi Hàn Chu cởi đồng hồ xuống ở một bên: “Vỗ hai cái là được.”
Cô vỗ hai cái, máy tạo độ ẩm cũng thông minh hiếm thấy có thể đáp lại: “Xin chào, xin hỏi có yêu cầu gì.”
Lâm Lạc Tang suy nghĩ: “Em có thể kể chuyện cười cho chị nghe không?”
Anh kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh cô, nghe vậy lườm cô một cái, hệt như đang dùng ánh mắt hỏi cô sao lại nhàm chán như vậy.
Cô còn chưa kịp nghi ngờ “Đường đường là robot Tại Chu mà cũng không biết kể chuyện cười”, máy tạo độ ẩm trước mặt đã chuẩn bị xong, kể chính xác một câu chuyện cười trăm chữ cho cô cũng đủ đông chết người ta.
Lâm Lạc Tang kinh ngạc nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Vì sao nó thật sự biết kể chuyện cười?”
Bùi Hàn Chu: “Bởi vì anh đoán được em sẽ nhàm chán như vậy.”
“……”
Nửa giờ kế tiếp, Bùi Hàn Chu cho cô xem nhiều tiện nghi ẩn trong phòng
Ví dụ như có một máy sấy dưới tủ quần áo, dưới tủ đầu giường có tủ lạnh nhỏ, những trò chơi được phát triển độc quyền trên TV, cũng được trang bị một gamepad, còn có, kính trong phòng tắm…… Thật sự biết ca hát.
Máy tạo độ ẩm nhỏ trên tủ đầu giường có rất nhiều chức năng, đang lúc Lâm Lạc Tang dựa vào trên giường nghỉ ngơi thả lỏng thì thấy anh lướt qua mình, vỗ lên máy tạo độ ẩm hai cái và nói thẳng: “Để số 1 đưa một phần sườn xào chua ngọt, một phần gan ngỗng, còn có một bộ bàn chải đánh răng đi lên.”
Máy tạo độ ẩm: “Vâng.”
Ước chừng mười lăm phút sau, số 1 mang theo nhu cầu của anh xuất hiện ở cửa, ấn vang lên chuông cửa.
Khi Lâm Lạc Tang đứng dậy đi lấy mới phát hiện có thứ gì đang đi theo mình, hình như cũng là một robot, chỉ không biết là dùng để làm gì, cô không để ý, lấy vài viên bạc hà từ trong bụng số 1 rồi trở lại giường.
Anh ở phía sau cô, thay cô nhận mấy thứ cô không cầm được.
Buổi biểu diễn sắp diễn ra, Lâm Lạc Tang tất nhiên không có khả năng ăn cả một bàn sườn xào chua ngọt, nếm một miếng nhỏ bèn kêu số 1 đưa salad lên, nhà hàng của khách sạn cũng cầu được ước thấy, salad được đưa đến khá ngon.

Ăn xong cô lại đi tham quan xưởng tráng miệng và quầy bar đồ uống, tất cả đều do robot vận hành. Lúc có đơn chúng nó vội vàng đâu vào đấy, lúc không đơn thì ngoan ngoãn sạc pin ở một bên, hoàn toàn không nói chuyện phiếm và lười biếng.
Đương nhiên, nếu khách hàng muốn trò chuyện với chúng nó thì chúng nó cũng sẽ đáp lại.
Nhìn từ góc độ của khách hàng, tất cả phục vụ quả thực đều do robot hoàn thành, nhìn thấy Bùi Hàn Chu chọn đồ ngọt, Lâm Lạc Tang suy đoán hẳn được làm cũng khá ngon, nếu không dựa theo bản chất bắt bẻ của anh hẳn sẽ không cho phép chúng nó tồn tại.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cô chọn ly nước soda, ngồi bên quầy bar nhâm nhi hỏi anh: “Khách sạn sẽ có thêm món ăn tráng miệng hoặc đồ uống mới không? Danh sách sản xuất từ đâu ra, download trên mạng hả anh?”
“Chúng ta có đầu bếp và thợ làm bánh riêng, nghiên cứu chế tạo ra công thức sau đó viết vào chương trình của chúng nó,” Bùi Hàn Chu nói, “Bảo đảm từ vào ở đến ẩm thực cho đến giải trí đều là thể nghiệm siêu cấp.”
Sau đó Lâm Lạc Tang lại đi dạo bể bơi, phòng tắm hơi, phòng karaoke và các tiện nghi giải trí khác của khách sạn. Bất luận cô đi đến đâu thì robot cao bằng cô sẽ đến đó với cô.
Trong phòng chơi cờ và chơi bài đưa ra ý tưởng muốn battle kỹ năng bài với anh, bởi vì còn thiếu một người nên dẫn theo Ma Đoàn đặt ở RV, đơn giản dạy Ma Đoàn một chút, Ma Đoàn đã có thể xuất chiêu.
Tuy là đánh không hay lắm.
Đương nhiên chơi không thì kém vui, thắng thua phải có cơ chế thưởng phạt tương xứng thì đánh bài mới thú vị.
Bởi vì cô thắng ở ván bài đầu tiên, hơn nữa nhìn thấy một bên có bút, cô dõng dạc xoay chuyển bút ở đầu ngón tay: “Nếu em thắng ván bài tiếp theo thì em muốn vẽ rùa đen nhỏ ở trên mặt anh.”
Sau đó cô tự mình gài mình.
Không biết là mới vừa rồi Bùi Hàn Chu cố ý nhường cô hay là cô gặp xui xẻo, cuối cùng thắng lợi biến thành Bùi Hàn Chu. Cô vốn định tính toán làm bộ cái gì cũng chưa nói kiến nghị đi chơi cái khác, ai ngờ mới vừa đứng lên đã bị anh giữ chặt ấn về tại chỗ, Bùi Hàn Chu giữ gáy cô, biết nghe lời phải: “Muốn anh vẽ cái gì cho em?”
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, lúc cười nhẹ thì lồng ngực cộng hưởng, toát ra một chút từ tính trêu chọc người.
“Anh nỡ sao?” Xương tai cô tê dại, nhưng cũng chỉ có thể đón nhận, nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, “Nếu anh nỡ, vậy anh dùng ngòi bút thô ráp này dùng sức vẽ lên khuôn mặt mềm mại và mỏng manh của vợ anh, đừng sợ em sẽ bị thương, em không sao đâu.”
“……”
Bùi Hàn Chu: “Anh không nỡ.”
Khóe môi cô nhếch lên nhỏ đến mức không thể phát hiện được, cảm giác kế sách này của mình dùng không tồi, giây tiếp theo đã nghe thấy anh thản nhiên nói: “Nhưng anh không thể không tôn trọng quy tắc do em đặt ra, đó là không tôn trọng em.”
Lâm Lạc Tang:?
Thấy không còn chỗ phản kháng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc cho anh xâu xé, âm thanh mở đóng bút rõ ràng trong trẻo. Đang lúc cô nhận mệnh nhắm mắt lại, cả người Bùi Hàn Chu đột nhiên không kịp chuẩn bị đè về phía trước.
Cô theo bản năng ngả về phía sau và mở mắt ra, đáng tiếc khoảng cách vẫn chưa được nới rộng, chóp mũi của anh ở gần trong gang tấc, ngay cả hình ảnh phản chiếu của cô trong mắt anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Anh lười nhác buông mi mắt xuống, tựa như hoàn toàn không cần tìm một lý do đáng tin cậy cho mình, không chút nào để ý mà giải thích: “Trượt một tí.”
Lâm Lạc Tang: “……”
Trượt thật chuẩn nhở.
Người ta trượt té ngã, anh trượt đến trên mặt em, phải không.
Đang lúc khoảng cách càng ngày càng gần, mùi hương trên người anh càng lúc càng rõ ràng, khi phạm vi an toàn nào đó sắp bị đột phá…
Cô cảm giác chân mình hình như bị thứ gì đó đẩy lên.
Ngay sau đó, thứ kia không rời không bỏ, đụng cô xong lại đụng phải Bùi Hàn Chu, sau đó phát ra cảnh báo: “Hết pin, Ma Đoàn hết pin, tìm không thấy ổ điện, xin chủ nhân lập tức sạc pin cho tôi, nếu không ta nửa tiếng sau tôi sẽ tắt máy.”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Vốn dĩ Bùi Hàn Chu không muốn để ý nhưng lại nghiêng người về phía trước, ai biết cái món đồ chơi kia mỗi một lần nâng cấp đều là một lần gây mất hứng đổi mới, ngay sau đó, Ma Đoàn lại bắt đầu phát ra âm thanh cảnh báo cao vút.
Tiếng chuông sắc bén vang vọng khắp đại sảnh, giống như địa điểm của một bộ phim cảnh sát, hình sự đã khuấy động bầu không khí ấm áp không còn chút tung tích.
Nếu không phải Bùi Hàn Chu tắt nhanh thì giây tiếp theo món đồ chơi này rất có khả năng sẽ hát một bài ca may mắn.
“Ma Đoàn mojibake, Ma Đoàn mojibake, mời……”
Ma Đoàn còn chưa nói xong, Lâm Lạc Tang đã nhìn thấy Bùi Hàn Chu hoàn toàn thối lui, sau đó nhấc bổng Ma Đoàn lên, không thương tiếc tháo bỏ toàn bộ thiết bị pin ở phía dưới.
Ma Đoàn lập tức tịt ngòi, trong sảnh trở lại hoàn toàn yên tĩnh.
Đang lúc Bùi Hàn Chu sắp trở về nơi mình vốn thuộc về, cửa phòng bị ai đó gõ vang, điện thoại trên bàn của Lâm Lạc Tang cũng rung lên.
“Em nên…… Tập luyện á.”
Cô từ từ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọt người đàn ông với vẻ mặt không vui đang phủ trên người mình.
Cô nói, “Năm tiếng nữa em về, nếu anh chờ không được thì đi ngủ sớm một chút nha.”
Anh khó chịu liếm hàm răng trên, nhưng thấy cô cầm lấy áo khoác ở một bên, trước khi rời đi còn cố ý nhìn thoáng qua Ma Đoàn và linh kiện, không yên tâm dặn dò:
“Đợi lát nữa anh ráp con trai lại đi, rơi đầy đất đáng thương quá.”
Anh hờ hững ngước mắt: “Vậy Bùi Hàn Chu thì…”
Lâm Lạc Tang:?
“Không đáng thương sao?”
Cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, vốn dĩ muốn mắng anh nhưng không nhịn được cười thành tiếng, thỏa hiệp với anh: “Được rồi mà, chờ buổi tối em trở về.”
Yết hầu anh lên xuống, nheo mắt lại: “Buổi tối trở về…… sau đó thế nào?”
Cô hở ra tám cái răng tiêu chuẩn: “Hợp tấu một bài hát với kính thuỷ tinh cho anh nghe.”
“……”
Mợ nó ai muốn nghe cái kia?
*
Không lâu sau, sau hai ngày, Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng hiểu robot theo sau lưng mình đang làm gì.
Trước đó Bùi Hàn Chu từng nói với cô, để ghi lại phản ứng chân thật của vị khách đầu tiên, khách sạn sẽ tiến hành quay phim một khoảng thời gian dưới sự cho phép của đối phương, hỏi cô có đồng ý hay không.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cô đương nhiên không ngại, dù sao cũng là người quen đối mặt với ống kính, trước khi đến cũng có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng cô vẫn luôn cho là bên đường có camera, không ngờ thật ra thứ phụ trách quay phim là robot cao ngang cô kia.
Các cảnh quay đều là hình ảnh bình thường, sau 8 giờ tối sẽ tự động đóng lại.
Công ty sẽ căn cứ theo những hình ảnh này cắt ra một video tuyên truyền hướng dẫn Thủy Cư Thiên Chu.
Cô vốn dĩ không cảm thấy có cái gì, không ngờ trên mạng lập tức sôi sùng sục.
Mọi người ngay từ đầu xem video tuyên truyền trên website official, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể nhìn đã mắt, tuy rằng nhìn hai chữ “hướng dẫn” kia có hơi kỳ quái nhưng cũng không để trong lòng, dù sao nhà ai tuyên truyền còn ghi giải thích là hướng dẫn chớ? Hẳn là ý nghĩa như vậy.
Kết quả sau khi nhấn vào, khách sạn đâu không thấy, xem mười lăm phút là 《 Bản rút gọn vợ chồng Tang Chu mới vào ở の hằng ngày cùng nhau thưởng thức 》.
Việc này nhanh chóng lên hot search, có blogger khôi hài đã tóm tắt sâu sắc sau khi nhìn thấy phong cách:
【 Video tuyên truyền khách sạn của người khác: Mời mọi người xem khách sạn của tôi khí phái cỡ nào tráng lệ huy hoàng cỡ nào kim quang lấp lánh cỡ nào, mau vào ở đi!
Video tuyên truyền khách sạn của Bùi Hàn Chu: Mời mọi người đánh giá câu chuyện tình yêu đẹp đẽ của tôi và vợ tôi, mau tới khích lệ tình yêu thần tiên đi!

Hưng thịnh trong cơn mơ tôi cười đến mức núi lửa phun trào, cái ông anh này quá buồn cười. 】
Trong phần bình luận nhanh chóng có người phát hiện, một phần của đoạn hướng dẫn được tua nhanh ở giữa, sau khi dùng phần mềm chạy chậm lại, Ma Đoàn “Quang vinh hy sinh” từ đầu đến cuối theo đó hiện lên.
Mọi người hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với điểm mù này, ở trong đoạn ảnh động đó đang thảo luận với tình cảm mãnh liệt:
【 Hay cho một câu đại nghĩa diệt thân, Bùi Hàn Chu quả nhiên là người đàn ông em không nhìn lầm. 】
【 Bùi Hàn Chu: Dám quấy rầy tôi thân thiết? Con? trai? cá mập? của? tôi. 】
【 Vì sao không có đoạn sau? Tôi thiếu chút lượng truy cập này sao, nghe tôi, cho tôi xem. 】
Chuyện này được truyền bá rất rộng, rất nhiều người không biết khách sạn không người đều nhờ vào đó biết được Thủy Cư Thiên Chu khiến weibo official tự mình lên tiếng, nói video hướng dẫn chỉ là video hướng dẫn, đến lúc đó sẽ tung ra phim tuyên truyền bình thường như bao khách sạn khác.
Sau khi tài khoản V nào đó chia sẻ, mọi người cũng mò đến khu bình luận xem náo nhiệt:
【 Anh có ý tứ gì, anh nói ông chủ anh không bình thường? Trừ tiền lương! 】
【 Có thể đăng tình yêu tuyệt đẹp nhiều một chút không sao đâu, mị thích, mị là fan đầu!! 】
【 Đặt nhiều huyết thư cho một người chút, quá dễ dập đầu, bây giờ tôi tin tưởng vợ chồng Tang Chu là thật. 】
Sau trận chiến này, trên Weibo không thể hiểu được nhiều ra một cái siêu thoại # Vợ chồng Tang Chu là thật #, Lâm Lạc Tang có đôi khi đăng Weibo, còn có thể nhìn thấy fan CP đặt avatar Ma Đoàn nhắn tin lại cho cô.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Ngay cả website official Thủy Cư Thiên Chu cũng để lại lời nhắn bên trong, cũng có rất nhiều fan giơ cao biểu ngữ ca tụng tình yêu thần tiên.
Ngày đó đi ra ngoài ăn cơm, La Tấn còn nói tới chuyện này, hỏi Lâm Lạc Tang có dạo siêu thoại kia không.
Lâm Lạc Tang lắc đầu: “Không có thời gian, gần đây em chuẩn bị concert nên bận quá.”
Sau khi nói xong lại nói, “Không biết sao bọn họ thích làm mấy cái siêu thoại đó.”
“Ngược lại” La Tấn than thở một tiếng, “Mỗi người đều có thứ mình thích, có vài cô bé thích gặm CP, cảm giác tình cảm còn chân thật hơn mình yêu đương.”
Nói xong La Tấn cũng không dừng xe lại: “Tổng giám đốc Bùi của chúng ta không phải cũng có thứ mình thích sao? Thân là một người cuồng giọng đủ tư cách, trước đó cậu ấy có một cái CD cưng bị mài sờn, tuy rằng anh không thấy cậu ấy nghe ở trước mặt anh nhưng nhất định thường xuyên lén lút nghe.”
“Sao anh phát hiện ư?” La Tấn càng nói càng hăng hái, triển lãm thông minh tài trí của mình cho mọi người, “Trước đây cái CD kia bị mài mòn không nghiêm trọng, vòng ngoài rìa vẫn màu đen, sau đó đều rớt hết, vậy nhất định là Bùi Hàn Chu luôn một mình lén……”
Nói xong, cảm giác hình như không đúng lắm, ngậm miệng.
Bầu không khí trên bàn cơm nhất thời hơi cứng ngắc, cậu hơi suy tư nên hỏi Diệp Nhàn ở một bên: “…… Có phải anh nói sai cái gì hay không?”
Diệp Nhàn hỏi: “Anh cảm thấy sao?”
Lâm Lạc Tang thật ra suýt chút nữa đã quên chuyện nốt chu sau lần đó của Bùi Hàn Chu, thình lình được La Tấn đề cập, mình cũng thoáng sững sờ, nói không ngại đương nhiên là không có khả năng, nhưng dưới tình huống trước mắt cũng chỉ có thể làm bộ không đau đớn không mệt nhoài rộng lượng đáp:
“Không sao, đều đã qua rồi.”
“Đúng đúng đúng,” La Tấn điên cuồng gật đầu, “Đều đã qua rồi, chị dâu thật sự không cần chú ý, cậu ấy lựa chọn em nhất định không phải bởi vì em giống cái cô kia, mà là nét đặc biệt của em……”
Diệp Nhàn gắp miếng ngó sen nhét vào trong miệng cậu: “Ăn cơm đi, hôm nay anh không thích hợp để nói chuyện.”
La Tấn cảm thấy cũng là như thế này: “Được rồi.”
……
Tan cuộc, hai người trở lại trong xe.
Trong xe không bật đèn, hai người đều không nói lời nào, không khí trở nên có chút vi diệu. Bùi Hàn Chu vừa cảm thấy cô nói có đạo lý, đều là chuyện quá khứ, hẳn là cô sẽ không để ý.
Vừa cảm thấy, có lẽ cũng không phải không ngại……
Quả nhiên, lúc này Lâm Lạc Tang mở miệng: “Cái CD cục cưng của anh ở trên xe sao? Để em nghe một chút.”
“……”
Bùi Hàn Chu hơi trầm ngâm: “Quên để chỗ nào rồi.”
“Anh yên tâm, em nhất định không tức giận, chỉ là em khách quan nghe một chút, với tư cách là một nhạc sĩ, nhìn xem cô ấy hát thế nào.” Cô hít sâu một hơi, “Nói không chừng em còn có thể giúp anh tìm ra ca sĩ là ai đó, đúng hay không?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Anh không cần,” Bùi Hàn Chu nhìn về phía cô, “Là ai hát cũng không liên quan đến anh, anh kết hôn rồi.”
Ồ.
Cô cười lạnh ở trong lòng.
Cô ngước mắt: “Em biết ngay tại trên xe, anh để em nghe một chút, em chỉ đơn thuần là tò mò, thật sự.”
Sau khi nói xong, cô lại không nhanh không chậm tung ra một đề toi mạng: “Giọng hay không?”
“……”
Đối mặt với đề mục hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trái cổ anh lăn lên lộn xuống: “Nhớ không rõ, sau khi kết hôn thì chưa từng nghe qua.”
Câu này là lời nói thật.
Kết hôn anh không mở album ra nữa, cũng chưa từng nghe, quả thật nhớ không rõ lắm đến cùng là âm thanh gì.
Lâm Lạc Tang hạ cửa kính xe xuống, tâm ý đã quyết, làm bộ kiêu ngạo không thèm để ý nói: “Anh nhanh chóng lấy ra đi, em tùy tiện nghe một chút thôi.”
……
Nếu cô đều đã nói như vậy, Bùi Hàn Chu cũng thở dài một tiếng, lấy ra một đĩa nhạc dưới cùng từ trong ngăn tủ.
Lâm Lạc Tang quay đầu đi.
Hay.
Hay lắm.
Không chỉ nhớ rõ đặt ở nơi nào, động tác còn thuần thục như vậy, còn giấu ở phía dưới sợ bị người ta làm hư cơ đấy, xem ra thật sự là… đặc biệt thích lắm ha:)
Chẳng mấy chốc, bên trong xe vang lên khúc nhạc dạo.
Nghĩ một đằng nói một nẻo là bản tính trời sinh của phụ nữ, đặc biệt là bản tính đối mặt với nốt chu sa trên ngực anh, giờ phút này nói muốn nghe không phải là thật sự muốn nghe, nhưng muốn nói không muốn nghe cũng không phải không muốn nghe …
Tóm lại loại đề tài mẫn cảm này quả thật là một đề toi mạng, trả lời thế nào cũng không thể giải.
Đang lúc Lâm Lạc Tang nghĩ thầm sao bảo anh lấy là lấy vì sao nghe lời như vậy chẳng lẽ anh cũng muốn nghe. Cô phát hiện, ca sĩ hát nốt đầu tiên, sao hơi quen thuộc thế?
Bàn tay vốn định chờ anh ngẩng đầu thì đấm một cú cũng dần dần buông lỏng ra.
…………
Rất hiển nhiên, Bùi Hàn Chu hình như cũng phát hiện ra gì đó, nhíu mày lại quay đầu nhìn cô.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Hai người đối mặt với nhau, đôi bên nghẹn lời, cứ như vậy im lặng không tiếng động, cho nhau ánh mắt.
30 giây sau, Lâm Lạc Tang mới khó có thể tin mở miệng:
“Có phải anh biết hôm nay em muốn kiểm tra anh, cho nên cố ý đặt CD của em không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.