Nhìn thấy vỏ táo đã tước được một nửa trên thớt khoanh tròn ba vòng, lúc này Lâm Lạc Tang mới chậm rãi quay đầu hỏi Bùi Hàn Chu.
“Anh nói cái gì?”
Anh đang xem tư liệu trong tay đáp không chút để ý, “Anh tạo một chiến đội thể thao điện tử.”
Tay cầm dao của Lâm Lạc Tang run nhè nhẹ: “…… Chỉ vì dẫn em chơi game?”
“Cũng không được đầy đủ lắm,” anh từ từ kể ra, “Anh có ý tưởng này từ rất sớm, hơn nữa thể thao điện tử bây giờ đang đứng đầu ngành công nghiệp sản xuất, ném vào có thể.”
Không được đầy đủ là có ý nghĩa: cũng có một phần nguyên nhân từ cô?
Lâm Lạc Tang buông quả táo và con dao trong tay xuống, hé môi định nói gì đó rồi im lặng một lúc.
“Đừng có áp lực, anh cũng không phải là người không đầu óc,” Bùi Hàn Chu nhìn cô một cái, “Tư liệu liên quan anh đã xem vào năm trước.”
Nếu chiến đội đã được thành lập, anh cũng sẽ phụ trách ước mơ và tiền đồ của những tên nhóc đó, đó là điểm mấu chốt đạo đức của anh.
Cô gật đầu, nhích lại gần hỏi: “Cho nên gần đây anh bận những việc này sao?”
Anh lật một tờ tài liệu, giọng thờ ơ trình bày: “Còn có các bước chuẩn bị liên quan cho các khách sạn không người, các dự án trọng điểm ở Tại Chu trong năm nay và năm sau.”
“Khách sạn không người?” Danh từ này đối với Lâm Lạc Tang mà nói rất là mới mẻ, “Có nghĩa là không có người phục vụ?”
“Việc nhận phòng và tìm phòng đều do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dam-say/966819/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.