Đối mặt với đề nghị chẳng biết xấu hổ “làm một lần nữa” của anh, Lâm Lạc Tang cạn lời cứng họng một lát, cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp một cái túm bọn họ ra khỏi thế giới hai người, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh. “Phía trước…” Tài xế đang muốn báo với anh một vài nguyên nhân phanh lại, không dự đoán được vừa xoay đầu đã nhìn thấy loại hình ảnh này nên vội vàng quay đầu lại, hoảng sợ vô biên: “Không sao không sao, đừng để ý đến tôi.” Lâm Lạc Tang: “……” Lại bị người ta bắt gặp hình ảnh khó có thể miêu tả này, cô xấu hổ và giận dữ muốn chết ngắt nhéo anh một cái, anh ngược lại như không thèm để ý, cụp mắt cười trầm thấp. Cô đang muốn nói hai câu thì bên chân bỗng nhiên đá tới thứ gì đó. Cô cúi người xem trước, là một cái va li nhỏ. “Đây là cái gì?” Bùi Hàn Chu nói: “Để trợ lý nhỏ đặt vài bộ quần áo cho em mang theo bên người.” “Đựng quần áo làm gì?” “Anh có hỏi Nhạc Huy, ba ngày kế tiếp em không có lịch trình.” Anh ngồi lại chỗ cũ, thản nhiên tự đắc nói: “Đưa em đi dạo ở Dubai.” Dubai, thành phố giàu có số một số hai khu vực Trung Đông, được mệnh danh là thiên đường mua sắm, là nơi cô vẫn luôn muốn đi. Cô hơi ngạc nhiên nhướng mày: “Đều sắp xếp cả rồi sao?” “Ừm, tháng trước đã sắp xếp, tháng này vừa lúc lên lịch.” “Đúng vậy, tháng trước chúng ta đều rất bận, sắp xếp xong cũng không có thời gian để đi.” Tuy rằng thông báo này hợp cô ý nhưng cô vẫn nhịn không được hỏi: “Nhưng…… Vì sao bỗng nhiên qua bên kia?” Anh trầm ngâm vài giây: “…… Chuyến du lịch chuyển chính thức?” Cô nén cười: “Anh rất có lễ nghi ấy.” Nếu đã quyết định muốn đi qua đó, Lâm Lạc Tang mở va li ra xem vật dụng bên trong Nói là quần áo mang theo bên người, thật đúng là chỉ có áo ngủ và nội y, cô lật một lúc cũng không tìm được thứ khác. Bùi Hàn Chu: “Em lật tìm cái gì?” Lâm Lạc Tang vén sợi tóc xõa xuống ra sau tai: “Mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm còn có quần áo khác đều không có sao? Em đi ra ngoài mặc cái gì dùng cái gì chứ?” Anh trả lời đơn giản thô bạo: “Trực tiếp mua.” “……” Được thôi. Dù sao chai lọ vại bình và quần áo của cô quá nhiều, bảo con bé trợ lý chọn có khả năng thật sự là không thể nào xuống tay. Lâm Lạc Tang nhìn con đường phía trước: “Cho nên chúng ta hiện giờ trực tiếp qua đó luôn sao?” Anh gật đầu: “Thời gian thật eo hẹp, đi sớm một chút là có thể chơi nhiều hơn một ít.” “Sao anh không báo trước một tiếng cho em biết,” Lâm Lạc Tang chớp mắt, “Vì cho em một bất ngờ hả?” Bùi Hàn Chu thản nhiên nói: “Bởi vì anh cũng mới quyết định hôm nay đi vào nửa tiếng trước.” “……” Tài xế vào lúc này quay đầu lại nói với Lâm Lạc Tang: “Tổng giám đốc Bùi cảm thấy đi sớm một ngày thì cô có nhiều thời gian mua sắm hơn. Dù sao thì chỉ đi hai ngày cũng hơi gấp gáp.” Lâm Lạc Tang gật đầu, nhớ tới phải thông báo cho Nhạc Huy nên nhắn tin cho Nhạc Huy: 【 Mới vừa rồi em còn tưởng rằng lên xe bọn anh, bọn anh không chờ em đó chứ? Kế tiếp em phải đi Dubai, có việc gấp thì gọi điện thoại cho em. 】 Nhạc Huy biết kế hoạch của Bùi Hàn Chu cho nên không đón được Lâm Lạc Tang lập tức biết là cô đi chơi, giờ phút này đặc biệt không gây mất hứng đáp lại: 【 Yên tâm đi, mọi thứ bên này cứ giao cho anh, em ở bên kia chơi cho vui nhe ~】 Nhìn chằm chằm ý tứ sâu xa trong tin nhắn tung bay cuối cùng của Nhạc Huy, vẻ mặt của Lâm Lạc Tang trở nên phức tạp trong giây lát, cuối cùng tắt máy. Vào buổi tối hai người đã đến Dubai, Lâm Lạc Tang trước tiên sẽ mua chút quần áo và mỹ phẩm dưỡng da rồi nhân tiện xách mấy mẫu túi xách về khách sạn. Xuống xe, chào đón cô là một khách sạn công nghệ cao nhô cao trên biển giống như một chiếc đĩa bay lồng vào mây trong màn đêm đen nhánh. yeu-nguoi-dam-say-65-0 Water Discus Hotel Cô biết nơi này được gọi là khách sạn dưới nước mười sao, một nửa bên trên mặt biển, một nửa tiềm tàng dưới đáy biển. Cả tòa khách sạn tuy rằng rộng lớn nhưng chỉ có 21 phòng, còn lại là các tiện nghi giải trí như quán bar bể bơi suối nước nóng,…Trong phòng đều trong suốt, có thể nhìn thấy bầy cá vẫy vùng bơi lội thỏa thích bên cạnh. Quả nhiên, giống hệt như trong dự đoán của cô, đẩy cửa ra chính là một màu xanh của biển quen thuộc, nước biển tĩnh lặng và yên ả, san hô muôn hình vạn trạng nghiêng mình bên ngoài cửa kính, bầy cá sặc sỡ bơi chậm rãi với những mảng sáng và bóng chồng lên nhau, đẹp đến độ tồn tại như không chân thật Anh đứng ở một bên, vừa tháo khoá đồng hồ vừa hỏi cô: “Em thích không?” Lâm Lạc Tang vươn ngón tay ra, uyển chuyển nhẹ nhàng đặt lên trên mặt kính, nơi lòng bàn tay truyền đến một cảm giác lạnh như băng, một cảm giác kỳ diệu tràn khắp toàn thân cô. Hệt như tương thông với thế giới bí mật dưới đáy biển, gợn sóng và huyền diệu đưa tay là có thể chạm đến Tất cả những từ ngữ hoa mỹ được trau chuốt vào giờ phút này đều có vẻ thiếu sức sống, chỉ có thể sử dụng những từ ngữ trực quan nhất để miêu tả, trong mắt cô bị ánh sáng nhỏ vụn vân vê tỏa sáng nên nhẹ giọng đáp: “Đẹp lắm ạ.” “Đẹp là được rồi,” giọng anh vẫn thờ ơ nhưng những gì anh nói lại không hề khiếm tốn chút nào, “Anh chọn mà.” Lúc này cô mới thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông cho chút màu đã mở phường nhuộm. Các đường nét trên gương mặt của anh vốn đã ưu việt, giờ phút này bị ánh sáng màu lam chiếu vào càng nổi bật lên xương lông mày sâu thẳm, đường cong góc nghiêng hệt như được điêu khắc. Lâm Lạc Tang cứ dựa vào tấm kính như vậy, đầu lưỡi đá vào răng cấm rồi nở một nụ cười chẳng hề được báo trước: “Vậy hả? Vậy tổng giám đốc Bùi vất vả rồi.” Cô híp mắt cười rộ lên, mơ hồ có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền nho nhỏ bê má. Khi ngẩng đầu lên một chút thì đường cong của chóp mũi cũng có vẻ hết sức đáng yêu. Yết hầu anh lên xuống rồi xoay người nói: “Không vất vả, anh đi tắm đây.” “Tắm đi,” cô trở về chỗ trong chốc lát, “Không biết kính nơi này có thể ca hát hay không.” Bùi Hàn Chu: “……” Phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lâm Lạc Tang lại ngồi ở mép giường quay một đoạn video, sau đó đăng lên vòng bạn bè rồi lại chia sẻ cho nhóm Thịnh Thiên Dạ. Kỷ Ninh bận việc đóng phim không online nhưng Thịnh Thiên Dạ trả lời rất nhanh: 【 Cưng đi Dubai hử?? 】 Lâm Lạc Tang kinh ngạc với cảm giác nhạy bén của cô ấy: 【 Sao cậu biết? 】 【 Lúc đóng phim tớ từng qua đó, quản lý lúc đó phổ cập kiến thức với bọn tớ, nói phòng bình thường nhất đều rất đắt. 】 Thịnh Thiên Dạ đã gửi cái emoji mỉm cười, 【 Cho nên chỉ ở một đêm rồi để chúng tớ lượn đi, quá vô tình. 】 Sau đó, Thịnh Thiên Dạ lại nhìn thấy một đống thứ dưới lòng bàn chân trong video của cô, dùng tơ hồng khoanh lại: 【 Nào, nói cho chị xem, em đã mua cái gì vậy? 】 Lâm Lạc Tang: 【 Thì mấy cái túi. 】
【 Mười hai cái túi cũng có thể kêu là mấy cái?? 】 Sau khi Thịnh Thiên Dạ cẩn thận đếm kỹ thì tỏ vẻ hoài nghi với năng lực khái quát của cô, 【 Gần đây tớ cũng muốn mua túi, cho tớ xem mẫu cậu mua đê. 】 Lâm Lạc Tang cầu được ước thấy, mở video trò chuyện, đặt điện thoại phát sóng trực tiếp mở túi cho cô ấy, lúc bóc đi hai cái cuối cùng thì ngừng tay rồi cầm điện thoại di động lên một lần nữa: “Hai cái còn lại là đưa các cậu, đến lúc đó tự mấy cậu đập hộp sẽ tương đối hạnh phúc.” “Không tồi nha, còn nhớ rõ mang về cho bọn tớ.” Thịnh Thiên Dạ chống cầm chậc chậc hai tiếng rồi nói với giọng bùi ngùi, “Ui trời, tớ cũng muốn có một người ở bên tớ còn có thể đưa tớ túi xách*.” (*) 包: chữ này vừa là túi xách vừa là cục u. Lâm Lạc Tang cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc: “Có á, muỗi.” Thịnh Thiên Dạ:? “Sắp đến tháng sáu rồi, cậu nhịn thêm một chút.” Lâm Lạc Tang từ từ kể ra, “Đến lúc đó nó không chỉ ở bên cậu 24 giờ tặng cậu cục u mà còn có thể cùng cậu da thịt thân cận không rời không bỏ.” Thịnh Thiên Dạ:??? “Cậu nghe một chút lời cậu nói xem là tiếng người sao?” Lâm Lạc Tang nằm thẳng ở trên giường, trong mắt chứa ý cười: “Tớ nói còn không phải tiếng người, tớ nói cái gì đây ta? Nói…… Phó Tu cũng có thể mua túi cho cậu hửm?” “Thôi đi,” Thịnh Thiên Dạ ghét bỏ bộc lộ ra ngoài, “Cái máy điều hòa làm lạnh kia ngay cả đề tài cũng chẳng biết.” “Thiệt hay giả?” Lâm Lạc Tang khó có thể tin, “Thân là ông chủ công ty giải trí, vậy mà topic liên quan cũng không biết?” Khi nói chuyện anh vừa vặn đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy đoạn đối thoại của cô và Thịnh Thiên Dạ thì Bùi Hàn Chu dừng một chút, quay đầu: “Cái gì là topic liên quan?” “……” Lâm Lạc Tang lựa lời một chút, rồi sau đó nói: “Đó là dòng tiêu đề màu xanh lam được kết nối với hai phím thăng trên Weibo, cái kia gọi là topic. Những người cùng topic thảo luận có thể tiến vào một cái quảng trường, ấn vào sẽ nhìn thấy tất cả thảo luận về đề tài này.” Nói xong, Lâm Lạc Tang tìm một topic từ hot search # người yêu nên ở chung như thế nào # rồi nhấn vào, trưng bày cho Bùi Hàn Chu xem một chút. “Nói chung, có rất nhiều chủ đề trên hot search, hơn nữa minh tinh cũng sẽ có đề tài và siêu thoại, lấy tới ghi chép hoặc công bố một ít tin tức hoặc hoạt động.” Anh cụp mắt nhìn xuống, trong topic gần như toàn bộ đều là rải đường hoặc là chia sẻ yêu đương, thậm chí còn có rất nhiều ảnh chụp chung, không ít người đều đang @ một nửa kia của mình, đặc biệt kiêu ngạo. Hoá ra trò này còn có thể dùng như vậy. Bùi Hàn Chu híp mắt, như suy tư gì đó mà gật đầu. Bên kia Thịnh Thiên Dạ nghe thấy giọng Bùi Hàn Chu là cúp điện thoại, qua một thời gian mới nhắn tin cho Lâm Lạc Tang: 【 Xem ra là tớ trách oan Phó Tu, hoá ra Bùi Hàn Chu cũng không biết. 】 Lâm Lạc Tang nói: 【 Ổng không chơi Weibo lắm. 】 Thịnh Thiên Dạ: 【 Tớ cũng nghĩ vậy, Weibo của anh ấy rêu cũng mọc tới ba mét, bình luận trên Weibo mới nhất gần hơn 100.000 cũng chẳng đăng bài mới. 】 【 Ổng hả, đều không có hứng thú với mấy thứ này. 】 Cuối cùng, Lâm Lạc Tang nhắn một câu như vậy. Lịch trình ngày hôm sau thuộc về Thủy Cung The Lost Chambers và Bãi biển Jumeirah, Lâm Lạc Tang ngủ đến gần giữa trưa, lúc ra khỏi phòng thì phát hiện xung quanh vẫn không có ai, sau đó mới nghĩ đến đặt bao hết là tác phong trước sau như một của anh. yeu-nguoi-dam-say-65-1 Bọn họ may mắn, trong thủy cung không quá đông, Lâm Lạc Tang mua rất nhiều mặt dây chuyền sinh vật biển lông nhung trong cửa hàng lưu niệm, cuối cùng đứng ở trước tủ định chụp mấy tấm ảnh lưu niệm. Lúc cúi xuống tìm góc độ thì điện thoại bị anh lấy đi. Bùi Hàn Chu nói: “Anh giúp em.” Tuy rằng từ khi anh mở điện thoại chụp về trước nhưng Lâm Lạc Tang vẫn đảm đương nhân vật chỉ huy, bẻ tay anh điều chỉnh góc độ thích hợp nhất. Lúc anh cảm thấy mình chỉ là công cụ nhấn nút chụp thì ống kính đột nhiên thay đổi, cô lẻn đến bên anh với chiếc cặp sứa trên lưng, cánh tay choàng lên bờ vai của anh. Cô cười với đôi mắt trong veo, bỗng dưng nhón chân xuất hiện ngang hàng với anh rồi hình ảnh dừng lại trong chớp mắt. Bức ảnh chụp chung đến bất ngờ, sau khi chụp xong, Lâm Lạc Tang đã rửa nó bằng một chiếc máy in nhỏ trên xe. “Rửa ra hai bản, nè,” cô đặt tấm ảnh chụp chung chỉ lớn bằng bàn tay vào lòng bàn tay anh, “Hẳn là tấm ảnh chụp chung đầu tiên phải không?” Trong ảnh chụp cô cười rạng rỡ và linh hoạt, khi đó mặt anh rõ ràng là không cảm xúc, không hiểu sao khi chụp ra lại có thể nhìn thấy khóe môi có tí độ cung. Anh nhìn một lát không thay đổi rồi kẹp ảnh chụp vào ngăn đầu tiên của ví, lúc này mới nói: “Không phải.” “Vì sao không phải?” Khi Lâm Lạc Tang thò lại gần, vừa lúc nhìn thấy tấm ảnh trước đó anh đặt trong ví tiền bị ảnh chụp chung mới bao trùm lên, rõ ràng là thật lâu trước đây cô ở cửa ra vào 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, nói cái gì anh cũng muốn đứng ở bên cạnh cô chẳng muốn dời một bước, masternim chụp được ảnh hai người đi làm. “Em đã nói mà, Nhạc Huy cũng kêu thành như vậy mà anh đều giả bộ không nghe thấy, hoá ra là cố ý không đi.” Lâm Lạc Tang đã am hiểu sâu sắc sự không biết xấu hổ của người đàn ông này, vậy nên cũng không cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn. “Lần sau muốn chụp ảnh chung thì trực tiếp nói với em là được, đừng vòng vo như vậy” Lâm Lạc Tang vỗ vỗ bờ vai của anh, “Em sẽ không từ chối anh đâu.” Rưa xong ảnh chụp một ngày, lúc quay về cô hơi mệt nhọc, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ theo chuyển động xe lắc nhẹ, anh vươn tay đặt đầu cô lên trên vai mình. Trong tay cô còn ôm một bó hoa lớn, lúc nhìn từ kính chiếu hậu thì có một cảm giác xinh đẹp không thể giải thích được, vì thế anh lấy điện thoại ra, lặng yên không một tiếng động chụp một tấm. Vào ngày thứ ba, Lâm Lạc Tang – người yêu thích bầu trời cao đương nhiên không từ bỏ Burj Khalifa, tòa nhà cao nhất thế giới ở Dubai. yeu-nguoi-dam-say-65-2 Sau khi ăn bữa tối, cô kéo anh đi dạo qua phố xá gần đó một vòng. May mà trên đường không quá đông người, Bùi Hàn Chu vẫn chưa cảm giác được bất luận khó chịu gì, xem ra mọi thứ đều đang chuyển biến tốt đẹp lên, Lâm Lạc Tang cảm thấy rất vui mừng. Giống như hầu hết các cặp đôi yêu nhau, mua một đôi đồ tráng miệng, ăn kem, chiêm ngưỡng cột nước với hệ thống vũ đạo độc đáo bên đài phun nước, lúc người ta ca hát thì cắn lỗ tai tán gẫu về những ngày kỳ lạ. Mấy ngày này chơi thỏa thuê, lúc về nước tâm trạng của Lâm Lạc Tang cũng thoải mái, xuống máy bay chẳng nói muốn về nghỉ ngơi, ngược lại nói muốn đến Tại Chu dạo một vòng. Bùi Hàn Chu khẽ hỏi: “Chẳng phải em đến đó rất nhiều lần rồi sao?” “Đấy đều là đi tìm anh,” cô nói, “Em dường như không hiểu thấu đáo về công ty của anh hay văn hóa doanh nghiệp gì đó.” Cô nhìn thấy nhiều robot với các chức năng khác nhau trong hội trường trải nghiệm ở tầng một, bao gồm nhiều ngành khác nhau như giáo dục và chăm sóc y tế, thậm chí cả những chiếc ghế cũng cho thấy một cảm giác máy móc. Lúc lên lầu cô nói: “Nhưng nếu so sánh, vẫn là Ma Đoàn đáng yêu nhất.” Vào văn phòng, cô dựa nửa người vào bên cạnh bàn rồi bỗng nhiên nói: “Bằng không chúng ta tạo em gái cho Ma Đoàn nha?” Anh nhíu mày nhìn về phía cái bàn dưới người cô: “Tại đây……?” Cô gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy, chỗ này chẳng phải vừa lúc sao?” Người đàn ông rất có nguyên tắc nhíu mày nhưng cảm thấy yêu cầu này cũng không phải là không thể chấp nhận được, theo chủ nghĩa nhân đạo muốn đồng ý, lúc đang chuẩn bị đi khóa cửa thì nghe thấy cô hỏi: “Linh kiện đủ không?” Bùi Hàn Chu trầm giọng hỏi: “Linh kiện?” “Đúng vậy, chế tạo người máy không cần linh kiện sao?” Lâm Lạc Tang ngước mắt, “À, còn chưa hỏi, anh có thể dạy em chế tạo một cái không?” Yết hầu Bùi Hàn Chu lên xuống: “………………”
Sau một lúc lâu, anh gằn từng chữ một và cụp mắt hỏi: “…… Em nói là làm người máy?” “Vậy bằng không thì sao?” Lâm Lạc Tang nói một cách kỳ quái, “Em gái của Ma Đoàn còn có thể là một con khỉ ư?” Bùi Hàn Chu im lặng đứng nguyên tại chỗ ba giây, lúc này mới kéo cửa và nói: “Anh đi xem một chút.” Cô nói ”được” nhưng lại cảm thấy không hiểu sao trong giọng anh có mấy phần quái lạ không thể nói ra, hình như là…… Mất mát? Ngay sau đó, Bùi Hàn Chu cầm một cái hộp đi lên, cảm xúc cũng đã khôi phục lại bình thường. “Theo lý mà nói cần phải một bản phác thảo mới có thể mở một mô hình,” anh nói, “Nhưng nơi này có vài mô hình cơ sở, em chọn một cái, gần như là có thể làm đơn giản.” Cô ngồi ở bên cạnh bàn, chọn một vài kiểu hình dạng cơ bản, vì khớp với hình dạng của Ma Đoàn nên cũng định làm hình tròn. Anh tay cầm tay dạy cô lắp ráp và chọn linh kiện, vốn dĩ ngồi ở bên cạnh cô, sau đó không biết như thế nào lại biến thành ôm cô ngồi ở trên đùi mình, tay cũng càng dựa càng gần hơn. “Cái kia,” Lâm Lạc Tang nhìn về phía bàn tay anh đang phủ lên trên mu bàn tay mình, chậm rãi nói, “Chuyện vặn đinh ốc này không cần anh tay cầm tay dạy em nhỉ?” Bùi Hàn Chu: “……” Sau khi làm xong, Lâm Lạc Tang còn rất vừa lòng với món đồ chơi nhỏ này nên giơ tay chạm hai cái: “Chỉ tiếc là không có hệ thống độc quyền nên không thể tương tác với nó.” “Nếu em muốn thì có thể làm một cái cho nó.” Cô quay đầu: “Thật sự?” “Ừm,” anh nói, “Làm gần giống như Ma Đoàn nhưng hệ thống cảm ứng không nhạy như của Ma Đoàn.” Dừng một chút, Bùi Hàn Chu lại tiếp tục nói: “Lấy cái này coi như khuôn mẫu, anh giúp em sửa bộ phận chi tiết một chút. Nếu em muốn, có thể sản xuất hàng loạt.” “Sản xuất hàng loạt để bán?” Lâm Lạc Tang lắc đầu, “Đừng, em chỉ tuỳ tiện làm chơi thôi, lấy ra bán em có nhiều gánh nặng lắm, lỡ như lỗ vốn em chính là một kỳ tích trong lịch sử của Tại Chu…cái kiểu dựa vào người chống lưng đánh vào bộ phận nghiên cứu phát minh, dưới tình huống đầu tư thật lớn nhưng lỗ vốn còn không bị vứt bỏ.” Anh cười cười: “Không nhất định phải lấy bán.” “Vậy lấy để làm gì?” “Luôn có công dụng,” Bùi Hàn Chu hơi suy tư, lại hỏi một vấn đề mới, “Khi nào em bán album?” “Ngày 1 tháng 6.” Lâm Lạc Tang nói, “Anh muốn làm gì?” Anh cụp mắt suy tư một lúc lâu, cuối cùng không tỏ ý kiến, dùng câu trước đó cô từng nói để trả lời cô. “Đến lúc đó sẽ biết.” “Dạ.” Cô không tiếp tục hỏi nữa, lại nghiêng đầu điều chỉnh kiệt tác trong tay mình. Anh nhìn sườn mặt nghiêm túc của cô, nhớ đến lúc cô nghiêm túc nghe phổ cập khoa học của Tại Chu ở tầng 1, đến văn phòng lại nói mình muốn làm một người máy. Cái thứ phức tạp này có thể có bao nhiêu cô gái cảm thấy hứng thú, nói chung không phải cô thật sự muốn chế tạo người máy mà là muốn hiểu biết hơn về thế giới của anh, cách anh gần hơn một chút. Chẳng hiểu sao lại nghĩ đến ảnh chụp chung lúc cô ló mặt vào, nghĩ đến lá thư kia của ông cố mà có lẽ cô tốn thời gian rất lâu mới dịch ra được, nghĩ đến cô nói bóng nói gió từng chút cởi bỏ đi khúc mắc của anh khiến anh không bị cảm xúc trói buộc. Cô hình như cũng vậy, nghiêm túc tí xíu mà chưa bao giờ lấy le, dùng phương thức của bản thân muốn đối xử tốt với anh hơn. * Chuyến du lịch Dubai kết thúc, Lâm Lạc Tang lại lập tức bắt tay vào công việc trở lại.. Trận thi đấu 60 vào 45 của《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》cũng đang diễn ra hừng hực khí thế. Lúc mở đầu, Lâm Lạc Tang và bảy thực tập sinh hàng đầu do khán giả bình chọn cùng nhau nhảy điệu nhảy mở màn, là ca khúc 《 Cơ hội 》của Lâm Lạc Tang. Bởi vì đã từng nếm thử phong cách ngọt ngào nên trên sân khấu lần này Lâm Lạc Tang mặc một bộ đồ vest chữ A phối với quần đùi, tròng giày bốt và phối thêm mái tóc dài suôn thẳng, gợi cảm quyến rũ có, khí thế hào hùng giỏi giang cũng có. Vốn dĩ cô không muốn ăn mặc quá hoa lệ đoạt lấy nổi bật của thực tập sinh, dù sao đối tượng của cuộc thi đấu này là thực tập sinh mà không phải cô, ai biết sau khi cuộc thi chấm dứt, cô nhảy trong bộ âu phục chạy thẳng lên hot search thứ năm. Các fan và người qua đường chưa từng thấy cô ăn mặc như này bao giờ, số lượng cảnh quay không nhiều lắm của cô đều có thể nói hoàn mỹ, cảm giác mới mẻ và hơi thở khiến mọi người ngay lập tức tự động chuyển thành fan bạn gái trong ba giây đồng hồ: 【 Trời đất ơi, đẹp trai quá đi biết dùng mặt giết người quá đi à, chị ơi cưới em!!! 】 Ngày hôm sau lúc cô đang đi hoạt động, vậy mà có fan theo sát thời sự, giơ lên biểu ngữ mới mẻ độc đáo “Tang Tang cưới em đi”, ảnh đính kèm đúng là ảnh chụp cô mặc âu phục. Tốc độ còn rất nhanh. Cô nhìn biểu ngữ không biết nên khóc hay nên cười, sau khi hoạt động kết thúc cô đang muốn thảo luận việc này với Nhạc Huy thì Nhạc Huy cũng lấy điện thoại ra, kiêu ngạo tiến hành dự đoán: “Anh trái lại muốn xem topic # Lâm Lạc Tang cưới em # này hôm nay khi nào có thể lên hot search.” Kết quả click mở danh sách hot search để xem, Nhạc Huy phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Ôi trời…” Tiểu Noãn vốn dĩ đang kiểm tra lịch trình, nghe thấy tiếng rống đột ngột như thế, thiếu chút nữa sợ tới mức xé vở: “Làm sao vậy?” “Cái hot search này…… Sao lại thế này?” Tựa như là khó có thể tin, Nhạc Huy còn vỗ vỗ điện thoại, muốn nhìn xem có phải đơ máy hay không. Nhạc Huy nhìn một buổi cũng chưa nói tiếp, ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ tiềm tàng của Lâm Lạc Tang, cô đang muốn lấy điện thoại ra tìm tòi thực hư thì bị Nhạc Huy ấn xuống: “Em đừng xem, anh sợ em tức chết.” “Cái account marketing ngu xuẩn nào đăng cái thứ ngu ngục này, vậy mà có nhiều người hóng drama như vậy.” Nhạc Huy nói với vẻ khó có thể tin, “Nói là…… Bùi Hàn Chu bốn ngày trước lái xe chở người mẫu? À, ba cô, một ngày ba cô, ba ngày chín cô.” “Này là ai vậy, cuồng dã như vậy, một ngày ba người chơi đến sáng tinh mơ, cũng không sợ đột tử à, con mẹ nó.” Lâm Lạc Tang lắng nghe những gì Nhạc Huy nói đó thì nhận ra: “Bốn ngày trước ổng ở Dubai, mấy ngày nay đều ở bên em mà.” Lại không cảm thấy kinh ngạc: “Cho người khác mượn xe, trước đó lúc nói chuyện hợp tác hình như sẽ lấy lòng mượn xe gì đó.” Chỉ là mình mượn xong sẽ không khai. Nhạc Huy đương nhiên biết chuyện kia: “Đúng vậy, nhưng cái lùm mía nó là ai tuồn ra hợp đồng ly hôn của em?” “Hợp đồng ly hôn?” Lâm Lạc Tang nghĩ ngợi: “Thật lâu trước đây em thật sự đã từng tìm luật sư hỏi nhưng chỉ là hiểu biết một chút, chưa từng chân chính nghĩ đến.” Khi đó cô đang muốn rời đi nhưng người còn chưa kịp chạy xa đã bị anh dùng cánh tay bị thương túm trở về, cho nên thứ hợp đồng ly hôn này hoàn toàn không tồn tại. “Nói là bọn em còn đang trong quá trình ly hôn, còn bày thật nhiều chứng cứ.” Nhạc Huy click mở ảnh xem lần lượt, “Em đừng nói, vừa nhìn cái lùm mía nó giống như có chuyện vậy.” Lâm Lạc Tang thò lại gần nhìn xem, phát hiện rất nhiều đều là ảnh trước kia: “Chuyện em dọn đi không phải là vào mùa đông sao, sao bọn họ lại lưu đến bây giờ mới đăng?” Ảnh chụp trang phục cô không nhiều lắm, sẽ không quá mâu thuẫn khi nói rằng đó là thời gian gần đây. “Này còn không hiểu hả,” Nhạc Huy nói, “Em sắp phát hành album kìa, có người trị em chứ sao” Một khi nó thành công, bàn tay đen ở hậu trường sẽ vui lật trời. “……” Lâm Lạc Tang vốn dĩ cảm thấy quá mức nhàm chán, đều không muốn để ý tới, không dự đoán được Nhạc Huy bỗng nhiên lại kêu hai tiếng, “Chờ đã, mợ nó, Bùi Hàn Chu đăng Weibo.” Lâm Lạc Tang:? Anh còn chưa đánh rơi cái kỹ năng này sao? Xích lại gần xem, anh đặc biệt giỏi về học tập, mấy ngày hôm trước anh còn không hiểu topic liên quan là gì đó, giờ phút này lại treo đề tài # Tang Tang cưới em đi #, địa bàn kiêu ngạo khiêm tốn cứ đứng đầu ở quảng trường, thậm chí còn kèm theo ảnh chụp Lạc Tang ngủ ở trên xe, chứng cứ có sức thuyết phục cho tính chân thật của Weibo mình… Bùi Hàn Chu: 【 Bác bỏ tin đồn, @ Lâm Lạc Tang là của tôi. 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]