Gọi chồng.
Chữ này vừa xuất hiện, Lâm Lạc Tang chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, máu cả người chảy ngược, tính cả sau cổ đến đỉnh đầu đều bắt đầu tê dại.
Vì sao đang êm đang đẹp phải gọi chồng ơi, boss không tốt sao?
Đầu óc cô trống rỗng mất một lúc, cũng suy nghĩ về tính khả thi của yêu cầu cụ thể chồng mình đưa ra ở trong đầu.
Nói đến cũng lạ, cho đu trạng thái tình cảm không có xảy ra bất luận biến hóa gì nhưng trong tình huống suy nghĩ muốn nhục mạ của anh, cách phát âm của hai từ này có thể trôi chảy bất thường; mà hiện tại loại tình huống bình thường này, hai âm tiết này dường như bị dính ở đầu lưỡi, làm sao thử cũng rất khó nói ra ngoài miệng.
Bùi Hàn Chu nhìn cô như đang nhập tâm, suy nghĩ hồi lâu, dường như trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý lớn, rồi sau đó cô từ từ mở mắt, mở miệng.
Cô há miệng thở dốc, đầu lưỡi đè lên hàm trên, bắt đầu phát âm…
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác nữa.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Lần đầu tiên nếm trải thất bại, Lâm Lạc Tang lắc đầu, quay trở lại vị trí ban đầu của mình, dự định tiếp tục soạn nhạc, còn phương diện người máy thì làm chút tính toán khác.
Mỗi một tác phẩm đều như là con trai của cô, nếu có biện pháp có thể làm cho nó hoàn thành tốt hơn, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức lực đi làm.
Lâm Lạc Tang ngồi trước máy tính một lúc, cung phản xạ quay trở lại vị trí, vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dam-say/966790/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.