Bên trong xe không bật đèn, sườn mặt Bùi Hàn Chu bị bao phủ bởi bóng đen, biểu cảm và ánh mắt đều nhìn không rõ ràng lắm.
Lâm Lạc Tang nhìn anh một cái, lúc này sau khi xem xét kỹ mới phản ứng lại rồi quay đầu nhìn nơi đầu hẻm.
Quả nhiên, xe khởi động Đoàn Thanh mới rời đi.
"Xứng đáng thì cũng không xứng đáng bao nhiêu......"
Lâm Lạc Tang quay đầu lại, thoải mái mà tựa lưng vào ghế ngồi rồi chậm rãi nói: "Chỉ có điều hình như là còn tốt hơn chồng tôi một chút."
Bùi Hàn Chu không thể hiểu được hàm ý bên trong:?
Người đàn ông bị kích thích lại lật sang một trang, nhíu mày nói nhỏ: "Tôi thì làm sao?"
Cô tránh mà không đáp, chỉ nói bóng nói gió hỏi: "Hôm nay làm sao quý ông có lòng rảnh rỗi tới đón tôi thế?"
Giọng nói của Bùi Hàn Chu hơi không được vui: "Tới đón em còn không vui à?"
"Anh đừng cho là tôi không biết anh tính toán cái gì đó nhá," Ánh mắt sắc bén của Lâm Lạc Tang bắn phá qua, tay nắm thành quyền, "Tôi cảnh cáo anh, chiều ngày mai tôi có việc, nếu anh dám can đảm làm tôi tới 6 giờ sáng mới ngủ nữa thì tôi sẽ canh lúc anh ngủ cạo anh thành người hói đầu."
Khi anh ngẩng đầu vừa lúc anh bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của tài xế từ trong gương, tài xế tiểu Hà dường như đã nghe thấy điều gì đó không thể nghe, cũng bắt chính xác các từ khóa bên trong "6 giờ sáng" và "nữa" nên vội lấy chiếc tai nghe không dây trong ngăn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dam-say/966772/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.