Editor: Rea
Đêm xuống, giống như một bức màn tối đen, bao phủ lên tất cả. Mưa đã sớmtạnh, đã mười một giờ. Đi dạo lòng vòng, không ngờ đã trễ thế này, trênđường trở về Thù Man mới chú ý tới chỗ rẽ trên đường, có một tòa nhà rất lớn, nhìn không rõ hình dạng, chắc là một từ đường hoặc là một ngôimiếu thờ từ thời xa xưa.
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Bước chân dừng lại, Thù Man nhìn hình dáng của nó, đúng là cực kỳ âm u,trong trấn lại không có đèn đường, dĩ nhiên trấn này không thể so vớithành phố được, cuộc sống về đêm ở đó phong phú, người ở đây đã sớm nghỉ ngơi rồi. Huống chi, ở đây lại nhiều dân tộc thiểu số, từ đường, miếuthờ, trong mắt mọi người đều là trang nghiêm thần thánh, cũngkhông phải nơi để đến vào đêm khuya. Thù Man chỉ có thể từ bỏ, chờ tớingày mai.
“Thù Man, về thôi, nếu muốn xem, ngày mai chúng ta lạitới.” Lưu Nhiên ôm người yêu vào lòng, thân thể cô đã sớm trở nên lạnhlẽo, anh liền ôm cô vào ngực thật chặt.Truyện được đăng duy nhất tạidiễn đàn lê quý đôn.
“Vâng, chúng ta về đi.”
Về đến chỗtrọ, ông già chủ nhà đang ngồi hút thuốc lá ở hành lang nhìn thấy bọn họ đã trở về, liền cười với bọn họ, vẫy vẫy tay, bảo họ lên lầu nghỉ ngơi, xong ông liền đứng dậy đi ra cửa, không nói gì.
Trở lại phòng,Thù Man đi thẳng ra ngoài ban công, ngồi trên xích đu. Khép mắt lại,trong đầu là một mảnh hỗn độn, thân thể đã cực kỳ mỏi mệt, nhưng côkhông hề có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-tro-ve/1898697/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.