Editor: Rea
“Cô là ai?” Lý Khanh liền đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, túm bả vaiNam Tạm đang đứng sững sờ tại chỗ lên, ánh mắt sắc bén nhìn về Thù Manđang cười yếu ớt, âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng.
“Không phảianh đang thấy sao? Tôi là tôi.” Thù Man dựa lưng vào gối đầu, ánh mắtkhông thay đổi, nhưng vẫn tươi cười, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn về ánh mắtsắc bén của Lý Khanh, nhẹ giọng hỏi lại: “Anh nghi ngờ cái gì chứ? Ở đây còn có người khác sao?”
Lý Khanh liền mạnh mẽ tiến lên, hai taychống hai bên thân thể của Thù Man, khuôn mặt tuấn tú sát lại gần, hôhấp phun trên mặt của Thù Man, nhưng không hề có một tia ái muội.
Ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của Lý Khanh tràn đầy sự tìm tòi,nhưng trong mắt của Thù Man chỉ là sóng nước không hề xao động.
“Cô làm sao có thể là cái hoa si kia, một chút cũng không giống!” BạchThành nói chen vào, cũng đi đến trước giường bệnh, ngạc nhiên và nghihoặc, tầm mắt đang dao động trên người của Thù Man, quan sát từ trong ra ngoài, lời nói, cử chỉ, hoàn toàn xa lạ, không giống loại phụ nữ nhưvậy.
“Ha ha…..” Thù Man liền nhợt nhạt cười, cực kỳ ôn hòa,, âmthanh khinh thường coi như nỉ non: “Người không phải luôn thay đổi,không phải sao?”
Ánh mắt cô dời đi, vượt qua tuấn nhan gần trongchớp mắt, nhìn về mấy người đàn ông ở phía sau anh, khóe môi nhếch lên, ý cười càng thêm sâu sắc, xóa đi sự lạnh nhạt bình tĩnh, tràn ra tia tàkhí: “Ha ha…Chẳng lẽ, khẩu vị của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-tro-ve/105350/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.