Tây Ngạn Du mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân: "?"
Tây Ngạn Du mím môi, xoay người tiếp tục, một bên vẽ vòng một bên lẩm bẩm, lần này thanh âm lớn hơn chút: "Nguyền rủa ngài quên hết thảy, quên vận mệnh, ta muốn tiếp tục nằm yên không cần làm việc, không muốn và không cần biểu hiện......"
Vân Lâm Quân: "......"
Vân Lâm Quân cười.
Nâng tay lên, trong tay có một đoàn khí đen lượn lờ.
Tây Ngạn Du: "......"
Ca ca hơi sợ.
Cậu ném que nhỏ đi, ba chân bốn cẳng chạy mất.
***
Trở lại tẩm điện, Tây Ngạn Du bổ nhào lên giường, ôm chăn tràn đầy tức giận, đánh trái phải vài cái, sau đó cọ cọ ngồi dậy, đỉnh đầu tóc rối, hầm hừ trừng mắt nhìn hư không.
Một lát sau, cậu thở ra ngụm khí, buồn bã ỉu xìu ngồi xếp bằng, vươn tay lấy quả đào trên bàn con gặm hai nhát, bắt đầu không tình nguyện lật phần sau của cốt truyện.
Càng lật, vẻ mặt càng không xong.
Tuy rằng đã sớm xem qua cốt truyện của nguyên tác, nhưng xem lại lần nữa, vẫn cảm thấy sốt ruột.
Mấy tra công trong nguyên tác, ngoài trừ Tần Du Đường tính tình mềm yếu không đảm đương, ba người còn lại đều là cầm thú. Lục Thiên Ánh là không chút che giấu sự cầm thú, Quý Dạ Vân là trời sinh cầm thú, mà Tần Hoài Hoang chính là kẻ giỏi ngụy trang mặt người dạ thú, không nhìn kỹ căn bản rất khó nhìn ra, còn tưởng rằng hắn là quân chủ anh minh nhân nghĩa trầm ổn.
Nếu nói Lục Thiên Ánh cùng Quý Dạ Vân là tiểu nhân, Tần Hoài Hoang chính là ngụy quân tử sói đuôi to.
Trong nguyên tác, sau khi Thời Tiểu Chanh bị giam lỏng ở lãnh cung, đầu tiên là không người hỏi thăm, nhận hết mọi sự bắt nạt của cung nhân hơn một năm, tiếp đó Quý phi là người châm ngòi, lấy cớ mèo cưng lạc tới lãnh cung, cố ý cùng Thời Tiểu Chanh phát sinh mâu thuẫn, dưới sự giận dữ sai người trừng trị Thời Tiểu Chanh.
Thường Quý phi tự mình đi vào lãnh cung nhìn dung mạo của Thời Tiểu Chanh, cho nên đã sinh ra ghen ghét cùng cảm giác nguy cơ, sau khi trừng trị Thời Tiểu Chanh một phen vẫn còn cảm thấy không đủ, kế tiếp dùng mọi cách tra tấn Thời Tiểu Chanh.
Các cung nhân ban đầu chỉ là âm thầm bắt nạt Thời Tiểu Chanh, sau khi thấy Quý phi làm như vậy, bọn họ càng mạnh tay hơn.
Vốn dĩ thân thể Thời Tiểu Chanh không tốt, thường xuyên sinh bệnh, còn có bệnh tim, hơn nữa, sau nhiều lần bị Tần Du Đường phản bội đã sinh ra nản lòng thoái chí, thân thể càng không xong, bị các cung nhân tra tấn hơn một năm, liền rất nhiều lần bệnh tình nguy kịch. Sau thêm Quý phi gia nhập, càng nhiều lần ở bên bờ sinh tử.
Ở lần Quý phi ra tay dã man, Thời Tiểu Chanh gần như là sắp chết, lúc này sói đuôi to Tần Hoài Hoang ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sợ người Tần Du Đường ái mộ chết, sẽ dẫn đến huynh đệ có ngăn cách trên danh nghĩa, liền đem Thời Tiểu Chanh ra khỏi lãnh cung, an bài ở trắc điện Triều Dương Cung của mình.
Sự thật là, sói đuôi to chính là người châm ngòi Quý phi đi gây sự.
Không chỉ như vậy, Tần Hoài Hoang còn nhìn thấu tâm lý của Thời Tiểu Chanh, từ nhỏ gần như là cùng tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau, lão cha là người cực kỳ không đáng tin cậy, Thời Tiểu Chanh tiếc nuối vì không có người cha đáng tin cậy vì cậu ta che mưa chắn gió, cho nên, Tần Hoài Hoang dựa vào điểm này mà lừa gạt Thời Tiểu Chanh.
Tần Hoài Hoang cố ý vô tình lộ ra cho Thời Tiểu Chanh thấy, hắn luôn bao dung với các hoàng tử, dạy dỗ cùng tình thương của người cha.
Đồng thời, cũng tỏ vẻ lúc ấy chia rẽ hai người là bất đắc dĩ, quan tâm chăm sóc Thời Tiểu Chanh giống như đệ đệ của mình, thể hiện huynh trưởng như cha.
Thời gian dài, Thời Tiểu Chanh tin là thật.
Cung nữ hạ dược bò giường thất bại, Tần Hoài Hoang cùng Thời Tiểu Chanh trời xui đất khiến xảy ra quan hệ.
Sau khi sự cố phát sinh, Tần Hoài Hoang cảm thấy tự trách, nên bồi thường cho Thời Tiểu Chanh, ví dụ như thâm tình săn sóc, luôn bao dung cùng bảo vệ vô điều kiện, dần dần Thời Tiểu Chanh bị mê hoặc.
Đương nhiên, cậu ta cũng có chút ấu trĩ bất chấp tất cả, muốn mượn trợ Tần Hoài Hoang để trả thù Tần Du Đường.
Sau đó, hai người càng thêm một phát không thể vãn hồi, vì thế, trên triều đình phản đối dữ dội, thanh danh hoạ thuỷ của Thời Tiểu Chanh càng sâu, nói Thời Tiểu Chanh sớm muộn gì cũng hại nước hại dân.
Hơn nữa, Tần Hoài Hoang cũng cảm thấy bản thân cũng không có cách nào lấy lại công đạo cho đệ đệ, vì thế, Tần Hoài Hoang đưa ra kế sách Thời Tiểu Chanh giả chết, không bao lâu sửa tên đổi họ cho Thời Tiểu Chanh, phong làm nam phi.
Tuy nhiên, đối với Tần Hoài Hoang mà nói, Thời Tiểu Chanh chỉ là đùa giỡn, có lẽ lâu ngày sinh tình, nhưng không nhiều lắm, bằng không, cuối cùng cũng sẽ không dẫn đường cho Thời Tiểu Chanh đi tìm chết.
Trong nguyên tác, Tần Du Đường sau thành thân vẫn chưa gượng dậy nổi, tới biên quan cũng suốt ngày mượn rượu giải sầu, cuối cùng cả người phế đi, cho dù có người nói cho hắn chuyện của Thời Tiểu Chanh cùng Hoàng đế, đả kích hắn lớn hơn nữa, hắn cũng chỉ càng thêm suy sút.
Sau đó, ở biên quan chẳng làm nên trò trống gì, sau khi trở lại kinh thành liền cả ngày nhốt mình trong Vương phủ.
Mà Tần Hoài Hoang gây nên tất cả, chỉ là lợi dụng Thời Tiểu Chanh. Ngoại trừ lợi dụng Thời Tiểu Chanh làm vài việc lớn với các đối thủ nước khác, mục tiêu chủ yếu của hắn chính là Tần Du Đường.
Làm huynh đệ một mẹ đẻ ra, có lẽ tình thân của Tần Hoài Hoang đối với Tần Du Đường là thật. Nhưng, vĩnh viễn chỉ có thể là Vương gia nhàn tản, mới là đệ đệ tốt.
Thiên gia vô phụ tử, vô huynh đệ, càng nhiều là phủng sát.
Hắn làm mọi chuyện với Thời Tiểu Chanh, chỉ là lợi dụng Thời Tiểu Chanh để đả kích Tần Du Đường. Dù Tần Du Đường suy sút hoàn toàn làm Vương gia nhàn tản, vẫn sẽ vì sự phản bội của Thời Tiểu Chanh và hắn để làm một ít chuyện không lý trí, dù kết cục là loại nào, Tần Du Đường sẽ mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
Tây Ngạn Du xem xong, một lúc lâu không nói gì.
Quá thâm tàn!
Quả thực.......
Bảo sao sốt ruột phá cốt truyện!
Hừ!
Tây Ngạn Du gặm xong quả đào, ôm chăn lăn lộn trên giường.
Ngủ!
Buổi tối hôm nay mưa to, đến sáng sớm ngày hôm sau vẫn chưa dứt.
Tây Ngạn Du tỉnh dậy, lười biếng duỗi người, nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Vân Lâm Quân vội vàng bận xong công chuyện của một buổi sáng, hắn đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Mưa nhỏ rơi tí tách, hôm nay trong viện kia của Tây Ngạn Du phá lệ an tĩnh, không bao lâu sau, Tiểu Đức Tử vội vàng chạy vào, vẻ mặt dính nước mưa, "Thiếu giam đại nhân, Thời tiểu công tử tối hôm qua bị cảm lạnh sinh bệnh, có muốn thỉnh ngự y lại đây xem không ạ?"
Vân Lâm Quân: "......"
Mười lăm phút sau, Vân Lâm Quân mang theo ngự y đi vào tẩm điện của Tây Ngạn Du.
Còn chưa bước qua đại môn của tẩm điện, liền nghe thấy tiếng "Hắt xì!"
Tây Ngạn Du ốm yếu chùm chăn ngồi ở trên giường, thấy Vân Lâm Quân tiến vào, giương mắt nhìn thoáng qua, lại rũ con ngươi xuống, cả người héo rũ, đôi tay ôm một cái tô bự, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nước gừng có đường để làm ấm cơ thể.
Tiểu Đức Tử: "Ai ui, đây là có chuyện gì? Công tử thấy thế nào rồi?"
Một nội thị cẩn thận trả lời: "Là chúng tiểu nhân không tốt, đêm qua quên đóng cửa sổ tẩm điện lại, mới làm tiểu công tử bị phong hàn."
"Hắt xì!" Tây Ngạn Du nghiêng đầu đánh cái hắt xì, nhìn về phía Tiểu Đức Tử, "Không liên quan đến bọn họ, bọn họ đã đóng lại rồi, là ta tham lạnh trộm mở ra, ai ngờ đến ban đêm mưa to. Hắt xì!"
Tiểu Đức Tử bất đắc dĩ: "Mau để thái y đại nhân tới xem cho ngài đi."
Tây Ngạn Du liếc thái y phía sau Vân Lâm Quân một cái, ồm ồm: "Không cần, ta chỉ là phong hàn mà thôi, uống chút canh gừng là tốt rồi."
Tiểu Đức Tử: "Tiểu công tử......"
Tây Ngạn Du: "Ngươi không cần nói nữa, ta nghỉ một lát là được." Nói xong, liếc mắt nhìn Vân Lâm Quân một cái, rồi cúi đầu uống một ngụm canh gừng, "Có canh gừng là được rồi, không cần uống thuốc."
Tiểu Đức Tử: "......"
Hắn ta xin giúp đỡ nhìn về phía Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du, nhàn nhạt nói: "Đưa thái y đại nhân trở về đi."
Tiểu Đức Tử bất đắc dĩ, chỉ đành phải làm theo.
Chờ Tiểu Đức Tử mang theo ngự y rời đi, Vân Lâm Quân đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: "......"
Cậu yên lặng uống nước gừng ngọt, quyết không ngẩng đầu.
Chờ cậu uống xong, đem cái tô không đưa cho cung nhân bên cạnh, dựa vào gối mềm, kéo chăn lên trên, ngước mắt nhìn về phía Vân Lâm Quân, hữu khí vô lực nói: "Ta bị bệnh, sẽ lây cho ngài, mời Thiếu giam đại nhân trở về đi."
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du mềm như bông dựa vào nơi đó, hắn ngồi xuống mép giường, vươn tay: "Đưa tay cho ta."
Tây Ngạn Du liếc nhìn hắn, sau đó nhanh chóng nhét tay vào trong ổ chăn.
Vân Lâm Quân: "......"
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du ho nhẹ hai tiếng, không chút sức lực nói: "Bệnh vặt mà thôi, có điều, ta có bệnh tim, trái tim không quá thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng, đại khái......"
Cậu nhấc mí mắt lên, lén nhìn Vân Lâm Quân một cái, "Đại khái là yêu cầu tĩnh dưỡng một hai năm mới có thể đứng lên đi lại."
Vân Lâm Quân: "......"
Đúng lúc này, bụng Tây Ngạn Du kêu hai tiếng, cung nhân đứng ở một bên vội vàng bưng chén cháo trắng tới: "Tiểu công tử, uống chút cháo trước đi."
Tây Ngạn Du cảnh giác nhìn Vân Lâm Quân, vươn tay nhận chén cháo, cầm lấy cái thìa múc một thìa.
Ngoan ngoãn, mềm mại, vô hại.
Tây Ngạn Du chậm rì rì uống xong chén cháo trắng, đem chén không đưa cho cung nhân, sau đó nằm xuống gối mềm, nhìn về phía Vân Lâm Quân: "Thiếu giam đại nhân mời trở về đi. Đầu ta hơi đau, muốn ngủ một lát."
Nói xong, giống như là cực kì mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, không bao lâu liền đi vào giấc ngủ.
Vân Lâm Quân nhìn cậu một lát, đứng dậy rời đi.
Tây Ngạn Du mở một con mắt, khẽ meo meo nhìn Vân Lâm Quân đi ra đại môn của tẩm điện, khóe môi nhếch lên, trở mình một cái, không lâu sau thật sự ngủ say.
Vân Lâm Quân đi vào phòng khách, nói với cung nhân: "Mang cho ta một chén trắng vừa nãy."
Cung nhân tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn mang cho hắn một chén.
Vân Lâm Quân nếm một ngụm.
Hương vị gì cũng đều không có.
Còn có chút nóng.
Vân Lâm Quân: "......"
Trở lại cung điện của mình, đợi một ngày, bên tai cũng không vang lên thanh âm của Tây Ngạn Du.
Vân Lâm Quân bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nửa tháng sau.
Tây Ngạn Du giả bệnh nửa tháng, hôm nay, cuối cùng nhịn không được mà muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Dạy vẹt nói, trêu chọc khổng tước cùng tiên hạc, quá thoải mái.
Hừ, quả nhiên giả bệnh là không cần đi cốt truyện.
Hôm nay không có việc gì phát sinh.
Tây Ngạn Du vui vẻ.
Nhưng mà ngày hôm sau, một con mèo nhỏ có bộ lông tuyết trắng từ bên ngoài chạy vào.
Tây Ngạn Du: ".................."
Các cung nhân nhìn thấy mèo nhỏ, hiếu kỳ nói: "Hả? Mèo nhỏ ở đâu đây? Đáng yêu quá! Đến, tỷ tỷ ở nơi này ~"
"Meow ~"
Tiếng kêu ngọt sữa, chọc người trìu mến.
Nhóm cung nữ nội thị xung quanh bị vẻ mặt bán manh của nó bắn trúng tim, liền sôi nổi đi qua chơi với nó.
Tây Ngạn Du nhìn chằm chằm mèo trắng nhỏ, khoanh tay, hừ lạnh một tiếng.
Được!
Đi cốt truyện đúng không?
Anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?
Hừ hừ, vậy để cậu khiến cho tên sói đuôi to kia nghẹn chết!
Nghĩ xong, Tây Ngạn Du tiến lên, ôm mèo trắng nhỏ, thở phì phì đi ra ngoài.
Mọi người: "?"
Tây Ngạn Du một đường đi đến cung điện nuôi dưỡng động vật cùng sủng vật, tìm được nội thị đang cho chó con ăn.
"Tiểu Dương Tử."
Tiểu Dương Tử nhìn thấy cậu, vội vàng xoa xoa tay chạy tới, "Tiểu công tử, sao ngài lại tới đây? Bệnh đã khá hơn chút nào chưa?"
Tây Ngạn Du hừ lạnh một tiếng: "Tốt!" "Tốt đến nỗi không thể tốt hơn!"
Tiểu Dương Tử: "?"
Tây Ngạn Du đem mèo trắng nhỏ trong lòng ngực đưa cho Tiểu Dương Tử: "Con mèo trắng nhỏ này ngươi nuôi đi, nhưng trước tiên phải giấu đi một thời gian."
Tiểu Dương Tử dùng vẻ mặt nghi hoặc nhận lấy mèo trắng nhỏ.
Tây Ngạn Du: "Dù là ai tới tìm, ngươi, các ngươi." Cậu nhìn thoáng qua các cung nhân cùng lại đây, "Đều phải nói chưa thấy qua con mèo này"
Mọi người: "?"
Tây Ngạn Du, "Nếu không......"
Cậu vươn hai tay, làm bộ muốn kết ấn.
Vẻ mặt của mọi người lập tức kinh sợ, vội vàng nói: "Đã biết! Chúng nô tài đã biết!"
Tây Ngạn Du hừ hừ hai tiếng, gọi tên cung nữ am hiểu nấu nướng, ngồi xổm xuống, vươn tay, một bên vẽ trên mặt đất một bên nói: "Lát nữ cô đi nấu cơm, dùng tăm xiên thịt nướng cùng nướng xương sườn thành cái hình dạng này, tận lực chọn loại gầy một ít, có thể làm được không?"
Cung nữ trầm mặc nhìn Tây Ngạn Du vẽ loạn trên mặt đất, lại nhìn mèo trắng nhỏ trong tay Tiểu Dương Tử, gật gật đầu.
Một canh giờ sau, bỗng có một đoàn người hùng hổ đi vào lãnh cung, nữ tử ung dung hoa quý được vây quanh ở bên trong chính là Thường Quý phi.
Nàng ta nhìn lướt qua lãnh qua không chút rách nát, phân phó nói: "Tách ra tìm, nhất định phải tìm được Tuyết Nhi cho bổn cung."
"Vâng!"
Một trăm nội thị cùng cung nữ phần phật tản ra, nơi nơi tìm kiếm.
Thường Quý phi được cung nhân đỡ, ưu nhã lại chậm rì rì đi vào cung điện Tây Ngạn Du đang ở, mới vừa đi tới đại môn, từ rất xa đã ngửi thấy mùi thơm thịt nướng.
Thường Quý phi đưa mắt đánh giá bộ dáng tráng lệ huy hoàng của nơi này, đáy mắt hiện lên một mạt lạnh lẽo.
Đi vào bên trong, liền thấy hai con khổng tước một xanh lam một trắng đang du dương tự tại kiếm ăn trên mặt đất, cách đó không xa là tiếng nước róc rách chảy, lá sen trong hồ từng mảnh nối tiếp nhau, xanh biếc như ngọc, hoa sen nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Bên bờ hồ nước, hai con tiên hạc thản nhiên tự tại.
Thường Quý phi híp mắt, tiếp tục mang theo người đi vào trong, rốt cuộc cũng gặp được thiếu niên đang nướng thịt dưới bóng cây ở trong sân.
Thường Quý phi dừng bước chân.
Tuy rằng, chỉ nhìn một bên sườn nghiêng, nhưng cũng làm người không thể rời khỏi ánh mắt.
Các cung nhân phía sau nàng ta cũng nhìn về phía Tây Ngạn Du, vẻ mặt đầy kinh diễm.
Thường Quý phi lấy lại tinh thần, quét mắt nhìn các cung nhân bên cạnh, các cung nhân lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu.
Các cung nhân trong lãnh cung thấy Thường Quý phi đi vào, lập tức buông công việc trong tay, cúi đầu hành lễ.
Thường Quý phi tiếp tục đi về phía trước, đứng cách Tây Ngạn Du không xa, nhìn Tây Ngạn Du từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Tây Ngạn Du, móng tay dài của nàng ta đặt ở trên mu bàn tay của thị nữ, nhịn không được mà bấm thật mạnh xuống, thị nữ ăn đau cúi đầu.
Thật lâu sau, Thường Quý phi mới lười biếng nói: "Ngươi chính là Thời Tiểu Chanh kia?"
Tây Ngạn Du nghe vậy ngẩng đầu, nhìn đoàn người hùng hổ trước mặt, cầm lấy thịt đã nướng tốt, đặt bên miệng, vẻ mặt nghi hoặc: "Đúng vậy? Ngươi là ai? Có chuyện gì sao?"
Nói xong, cắn một miếng thịt thơm ngon.
Thường Quý phi vừa muốn nói cái gì, ánh mắt không tự chủ được dừng ở xiên thịt nướng to trong tay Tây Ngạn Du.
Đôi mắt hạnh mỹ lệ dần dần trừng lớn.
Hình dạng kia, hình dạng kia...... Là......
Mèo
Nàng ta run rẩy vươn tay, trừng lớn đôi mắt, chỉ vào thịt nướng trong tay Tây Ngạn Du: "Kia, cái kia, là cái gì?"
Tây Ngạn Du vô tội chớp chớp mắt, nghi hoặc cúi đầu nhìn thịt nướng trong tay, lại nhìn về phía Thường Quý phi, "Ngươi nói cái này hả?"
Tây Ngạn Du đem thịt nướng giơ lên, để nàng ta nhìn rõ, "Vừa rồi có một con mèo trắng nhỏ chạy tới, ta nghĩ vừa lúc chưa bao giờ ăn thịt mèo, liền sai người làm lông, tự mình nướng ăn thử xem."
Nói xong, lại cắn một miếng thịt sau lưng con "Mèo", xé xuống một khối to, nhai nhai, hạnh phúc nheo lại đôi mắt, mỡ đầy miệng nhìn Thường Quý phi cười: "Ăn ngon thật! Thơm thơm mềm mềm!"
"Ngươi ngươi! A ~~~~" Thường Quý phi thở không ra hơi, đôi mắt nhìn thịt nướng vàng ươm, che ngực té xỉu.
"Quý phi nương nương! Quý phi nương nương!" Các cung nhân đi cùng Thường Quý phi lập tức luống cuống, một bên kêu "Tuyên ngự y!" Một bên luống cuống tay chân đem Thường Quý phi nâng đi.
Cả đám cũng nhân lúc nãy chia nhau đi tìm mèo, không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng vội vàng đi theo.
Giây lát sau, lãnh cung lại khôi phục yên lặng ngày thường.
Các cung nhân trong lãnh cung nhìn thoáng qua Tây Ngạn Du tiếp tục cười tủm tỉm ăn thịt nướng, yên lặng lui về phía sau một bước, lại một bước.
Trên gác mái cách vách, Vân Lâm Quân xem xong toàn bộ diễn biến câu chuyện: "......"
Tây Ngạn Du ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lâm Quân, lắc lắc thịt nướng, mi mắt cong cong, lộ ra một hàm răng trắng, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt khiêu khích.
Vân Lâm Quân: "......"
Thường Quý phi bị nâng về Thiều Quang Cung, một trận binh hoang mã loạn, thái y lại đây châm cứu bốc thuốc, lăn lộn nửa ngày mới hoãn quá một hơi, vừa mở mắt, liền bắt đầu thét chói tai: "Tuyết Nhi! Tuyết Nhi của ta! A a a a a!"
Lại một trận binh hoang mã loạn, thẳng đến khi uống thuốc ngủ mới hạ xuống.
Từ đây về sau, Quý phi gần như hàng đêm gặp ác mộng......
Sau sự kiện thịt nướng, Tây Ngạn Du mỗi ngày tiêu sái thoải mái.
Hôm nay, cậu đang trêu chọc hai con vẹt, vừa trêu vừa nói: "Hừ, lần sau Thường Quý phi còn dám tới tìm ta, ta cứ như vậy như vậy còn như vậy."
Hai con vẹt: "Như vậy, như vậy, còn như vậy......"
Tây Ngạn Du cười: "Đúng đúng đúng! Ha ha ha, hừ ~"
Nhưng vào lúc này ——
"Bệ hạ giá lâm!"
Tây Ngạn Du dừng động tác cho vẹt ăn: "?"
Cậu quay đầu nhìn, liền thấy Tần Hoài Hoang mang theo đoàn người đi đến.
Tây Ngạn Du ngơ ngác mờ mịt.
Tần Hoài Hoang nhìn cậu, thở dài, "Trẫm biết ngươi lợi hại, nhưng đừng bắt nạt Quý phi của trẫm như thế."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]