Chương trước
Chương sau
Edit: Min

Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: "Thời công tử, cơm sáng đã chuẩn bị xong."

Tây Ngạn Du: "......"

Hừ!

Cậu liếc Vân Lâm Quân một cái, xoay người thở phì phì đi mở cửa.

Sau khi nhóm người hầu đem đồ ăn đặt lên bàn rồi rời đi, Tây Ngạn Du quay người lại, liền thấy Vân Lâm Quân từ trên giường đứng dậy, không ho khan, cũng không ốm yếu, nhìn qua đã rất tốt.

Vân Lâm Quân cười đi về phía bàn, "Vi sư đã rất tốt, bữa sáng hôm nay thật phong phú......"

Tây Ngạn Du nhìn hắn, hừ một tiếng, "Thế sư phụ từ từ ăn đi."

Nói xong, ngáp một cái, xoay người rời đi.

Vân Lâm Quân: "......"

Tây Ngạn Du trở lại phòng của mình, nằm ở trên giường mềm mại lăn một hồi, đôi mắt nhắm lại, ngủ đến trời đất tối sầm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vân Lâm Quân đang muốn ra cửa, nửa đường gặp Tây Ngạn Du giang hai tay ngăn chặn.

"Sư phụ, người muốn đi đâu?"

Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du tinh thần còn tính no đủ nhưng thoạt nhìn không mấy vui vẻ, từ từ nói: "Hôm nay vi sư khá hơn nhiều rồi, muốn ra ngoài đi dạo."

Tây Ngạn Du với vẻ mặt u oán nhìn hắn, "Không được."

Vân Lâm Quân: "?"

Tây Ngạn Du: "Bên ngoài rất nguy hiểm, vì an toàn của sư phụ, gần đây sư phụ vẫn không nên ra cửa."

Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du, cười, gập ngón tay gõ trán Tây Ngạn Du, "Ngươi đây chính là không được ra cười, liền không cho vi sư ra cửa sao?"

Tây Ngạn Du che trán, trừng hắn.

Vân Lâm Quân ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, kỳ thật vi sư còn có chút không thoải mái, đồ nhi đỡ vi sư trở về đi."

Tây Ngạn Du lui về phía sau hai bước, rũ rũ tay, nhìn Vân Lâm Quân, "Đinh! Ngài đã hết kỳ thử nghiệm đồ nhi ngoan, thỉnh kịp thời nạp phí bổ sung."

Vân Lâm Quân: "......?"

Tây Ngạn Du: "......"

Vân Lâm Quân: "......"

Tây Ngạn Du: "......"

Ta ám chỉ như thế, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?

Tây Ngạn Du nhìn Vân Lâm Quân mờ mịt đứng tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Vân Lâm Quân: "......"

Biểu tình mờ mịt biến mất vô tung.

Nhìn bóng dáng thở phì phì của Tây Ngạn Du, Vân Lâm Quân cười khẽ ra tiếng.

***

Thời tiết gần đây dần dần nóng lên, Tây Ngạn Du vẫn luôn ở nhà thuỷ tạ, mát mẻ vô cùng.

Buổi sáng tỉnh dậy, Tây Ngạn Du cơm nước xong, mặc một thân áo trong trắng tinh, tóc rối tung, lười biếng ngồi trên sàn nhà của nhà thuỷ tạ, nghiêng người dựa vào cây cột, tay trái cầm một cái đài sen lột hạt sen ăn, tay phải khuấy nước trêu cá.

Vân Lâm Quân đứng từ xa nhìn một lát, mới đi tới.

Tây Ngạn Du ngước mắt nhìn hắn, rồi quay đầu đi nhìn mấy con cá trong nước.

Vân Lâm Quân chậm rãi đi đến gần, vươn tay, giọng điệu đầy ý cười: "Đưa lễ vật cho đồ nhi."

Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên, quay đầu lại, liền thấy trong tay Vân Lâm Quân cầm một cái lắc tay làm từ 12 ngọc bích viên màu xanh biển.

Tây Ngạn Du nhận lấy, cầm ở trong tay có cảm giác lạnh căm căm, lăn qua lộn lại nhìn xem sờ sờ, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, đôi mắt sáng long lanh.

"Hả?"

Tây Ngạn Du nhìn lắc tay tinh mỹ, phát hiện một viên ngọc bích có khắc một chữ màu vàng hơi hơi toả sáng ở bên trong, nhìn kỹ, là chữ "Thần" khắc bằng chữ triện nhỏ, còn có một con tiểu kim long ở bên trong du tẩu.

Bên dưới góc phải chữ Thần, còn có chữ "Bảy" nho nhỏ.

Giờ Thìn bảy khắc.

Thế mà là lắc tay có thể hiển thị canh giờ.

Tây Ngạn Du lại nhìn mặt khác, không thấy chữ cùng không động vật khác, giơ tay săm soi dưới ánh mặt trời, cũng không nhìn ra cái gì, lại loáng thoáng có thể thấy mỗi viên đá quý đều có đường cong sâu xa tạo thành phù văn phức tạp.

"Oa ~"

Tây Ngạn Du kinh ngạc cảm thán.

Vân Lâm Quân cười: "Thích không?"

Tây Ngạn Du gật đầu mãnh liệt, tầm mắt lưu luyến không rời.

Vân Lâm Quân nói: "Lắc tay này còn có thể thông qua phù văn cùng vi sư liên hệ, dù có ở xa, vi sư cũng nhận được tin."

Tây Ngạn Du quay đầu lại nhìn hắn.

Trong mắt Vân Lâm Quân đầy ý cười, giọng điệu cực kì đứng đắn, "Chỉ cần ở trong lòng mặc niệm: Sư phụ tốt nhất khắp thiên hạ, rồi chạm vào canh giờ đá quý hiện tại là được."

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du bán tín bán nghi liếc hắn một cái, ở trong lòng mặc niệm một lần, chạm vào đá quý, liền thấy 12 viên đá quý lóe lên.

Tây Ngạn Du lại nhìn Vân Lâm Quân, Vân Lâm Quân tự giác đi ra xa, cụ thể là đại môn của nhà thuỷ tạ, đứng ở ngoài cửa.

Tây Ngạn Du:.....

Để sát vào lắc tay: "Sư phụ?"

"Hửm?"

Giọng nói của Vân Lâm Quân ở bên tai vang lên.

Tây Ngạn Du xoa xoa lỗ tai.

Giọng nói tiếp tục truyền đến: "Như thế nào? Vi sư không lừa ngươi chứ?"

Tây Ngạn Du tò mò vuốt ve lắc tay, "Còn có công năng gì nữa không?"

Thanh âm hơi mang ý cười: "Ngươi mang theo lắc tay, dù ở bất kì nơi nào, ta cũng có thể tìm được ngươi."

Tây Ngạn Du: "......"

Đây chẳng phải là đồng hồ cho trẻ em sao?

Vân Lâm Quân: "Nạp phí bổ sung thành công chưa? Đồ nhi ngoan."

Tây Ngạn Du: "Cảm ơn. Ngài đã thiếu phí. Hẹn gặp lại."

Dứt lời, lại lần nữa chạm vào đá quý, treo lắc tay (máy).

Vân Lâm Quân: "???"

Hắn chậm rì rì đi vào, "Được rồi, nếu không thích, thì trả cho vi sư đi."

Tây Ngạn Du nhìn hắn một cái, lập tức đeo lắc tay, dùng ống tay áo to rộng phủ lên, nâng cằm, "Hừ. Nằm mơ."

Vân Lâm Quân: "......"

Vân Lâm Quân: "Thế hôm nay vi sư có thể ra ngoài được không?"

Tròng mắt Tây Ngạn Du đảo đảo, "Được nha."

Vân Lâm Quân mới vừa ra khỏi cửa lớn của Vương phủ không bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tây Ngạn Du:

"Sư phụ sư phụ, nghe thấy không?"

Vân Lâm Quân: "Ừ."

"Lúc ra ngoài, sư phụ nhìn xem trên phố ăn vặt có món nào ăn ngon không, rồi mang về cho ta nha ~"

Vân Lâm Quân: "......"

Tây Ngạn Du: "Tới nơi liên hệ ~ bye bye ~"

Vân Lâm Quân: "......"

***

Non nửa tháng sau, lời đồn đãi trong kinh thành về ba người Quý Dạ Vân, Tần Du Đường cùng Tây Ngạn Du không những không bình ổn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Tây Ngạn Du ngẫu nhiên cũng sẽ từ nhóm người hầu trong Vương phủ nói chuyện phiếm, mà "Trùng hợp" nghe được vài câu.

Hôm nay, Tây Ngạn Du trên đường đi dạo từ hoa viên trở về, tiếp tục nghe được bên tai, trở lại nhà thuỷ tạ, Tây Ngạn Du ghé vào bên cửa sổ, rầu rĩ không vui.

Không bao lâu sau, Tần Du Đường mang theo Đại Ngoan cùng Tiểu Ngoan tới tìm cậu, nhìn thấy bộ dáng uể oải ỉu xìu của cậu, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy? Hôm nay không vui sao?"

Tây Ngạn Du xoay người ôm lấy Đại Ngoan, vuốt vuốt lông cho nó, thở dài một tiếng, "Mọi người đều nói ta là họa thủy. Còn nói cái gì, nếu Quý Dạ Vân đánh giặc bất lợi, muốn ta chịu trách nhiệm. Không thể hiểu được. Ta cùng hắn đã nói rõ ràng, nhất đao lưỡng đoạn, hắn đánh thua đánh thắng có liên quan gì tới ta? Còn nói ngươi nói bậy."

Tần Du Đường lắc đầu, "Ta cũng không hiểu, bọn họ nói chuyện tình tay ba gì đó. Chỉ là...... Bên ngoài nói về ngươi so với những lời này còn quá đáng hơn."

Tây Ngạn Du: "Còn quá đáng hơn so với họa thủy?"

Tần Du Đường: "Những lời này người không nên nghe, ngươi không biết cũng tốt."

Tần Du Đường nghĩ đến cái gì, mày nhíu lại, "Chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan bọn họ, cũng không biết là người nào ở sau lưng gây sóng gió."

Tây Ngạn Du: "Đúng vậy đúng vậy."

Tần Du Đường nhìn bộ dáng tức giận bất bình của đối phương, trầm mặc một lát, "Chuyện này mấu chốt chính là, lúc trước Quý Dạ Vân không cho ngươi một cái danh phận."

Tây Ngạn Du mờ mịt: "Danh phận?"

Tần Du Đường: "Đúng. Nếu lúc trước hắn cho ngươi danh phận, các ngươi có chuyện gì đi chăng nữa, người ta cũng sẽ không nhàn thoại này kia."

Tây Ngạn Du: "Đúng vậy, ta là được hắn mua về, khế bán mình của ta hình như vẫn còn ở chỗ hắn."

Tần Du Đường nghiêm túc nhìn Tây Ngạn Du, "Tiểu Chanh, ngươi có muốn danh chính ngôn thuận đem khế bán mình lấy về, nhập hộ tịch bình thường không?"

Tây Ngạn Du: "Đương nhiên." Nói xong, Tây Ngạn Du mất mát cúi đầu, "Nhưng ngày đó ta đã nói với họ Quý kia, hắn không đưa cho ta."

Tần Du Đường có chút do dự: "Kỳ thật có một biện pháp......"

Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên: "Biện pháp gì?"

Tần Du Đường tránh đi tầm mắt của cậu, nhẹ giọng nói: "Bổn triều có thể cưới nam thê, nếu ta cưới ngươi làm Vương phi, ta có thể lấy cái danh nghĩa này đi tới phủ Tướng quân chuộc lại khế bán mình giúp ngươi nhập tịch. Mặc dù đến lúc đó phủ Tướng quân không cho, nhưng ngươi vốn dĩ không phải người Đông Tề, ta cũng có thể nghĩ cách giúp ngươi xử lý hộ tịch mới."

Tây Ngạn Du trầm mặc trong cái chớp mắt, không thể tưởng tượng được, nói: "Ngươi? Cưới ta?"

Tần Du Đường ho nhẹ một tiếng, cười nhìn về phía Tây Ngạn Du, "Như thế nào, không được sao?"

Tây Ngạn Du gãi gãi đầu, "Nhưng ta không thích ngươi."

Tần Du Đường: "......"

Tần Du Đường làm bộ che ngực, "A ~ ta thật thương tâm quá đi ~"

Tây Ngạn Du nghiêng đầu nhìn hắn.

Tần Du Đường phụt cười một tiếng, "Yên tâm, chỉ là quá trình giúp ngươi xử lý hộ tịch bình thường mà thôi, chờ xử lý xong rồi, qua một đoạn thời gian, hai ta hòa li là được."

Tây Ngạn Du phảng phất như mở ra cánh cửa thế giới mới, mở to hai mắt: "Còn có thể như vậy sao?"

Tần Du Đường cười: "Đương nhiên là có thể. Nhiều cách thay đổi hộ tịch lắm."

Vẻ mặt Tây Ngạn Du vui sướng: "Sau khi có hộ tịch bình thường, ta không cần cùng họ Quý nhấc lên quan hệ."

Tần Du Đường: "Đương nhiên! Đến lúc đó ngươi chính là người tự do, không phải bị mua bán gì. Hắn cũng không thể bắt ngươi như thế được."

Tây Ngạn Du: "Thật tốt quá! Nhưng mà......"

Cậu nhìn Tần Du Đường, gãi gãi đầu, "Vậy chẳng phải là có hại cho ngươi sao?"

Tần Du Đường sang sảng vỗ vỗ bả vai Tây Ngạn Du: "Nói cái gì vậy, chúng ta chính là huynh đệ tốt! Hơn nữa, chờ ngươi trở thành Vương phi trên danh nghĩa của ta, ta liền có lý do đi trừng trị những kẻ nói lung tung đó."

Tây Ngạn Du cũng cười, hào sảng vỗ vỗ bả vai Tần Du Đường: "Thế cảm ơn ngươi nhé, huynh đệ tốt!"

***

Rất nhanh, Tần Du Đường thả ra tin tức mình sắp nghênh thú Tây Ngạn Du làm Vương phi, triều đình khiếp sợ, kinh thành dân gian càng là sôi trào.

Thư phòng Tần Du Đường.

Hắn đang ở cùng nhóm quan thuộc Vương phủ bàn chuyện đại hôn, trên nét mặt trộn lẫn hưng phấn, vui mừng cùng một tia áy náy.

Dù như thế nào, dù hắn có dùng thủ đoạn gì cũng không để cho chuyện này gặp trở ngại, mọi chuyện hắn muốn đang theo hướng phát triển, không lâu nữa, Tiểu Cam chính là Vương phi danh chính ngôn thuận của hắn.

Còn chuyện sau đó, lúc sau lại nghĩ cách.

Tuy rằng trong thời gian này, ca ca cùng mẫu hậu và một số người khác sẽ phản đối, nhưng dù sao hắn cũng đem tiếng gió thả ra trước, làm cho người ta có cảm giác hắn đã hạ quyết tâm tuyệt không sửa đổi, ca ca và mẫu hậu sẽ phải suy xét một ít để tránh bị ảnh hưởng tới hắn.

Việc cấp bách hiện tại đó chính là dao sắc chặt đay rối, nhanh chóng đóng cửa lớn lại.

Nhưng vào lúc này, Trường sử tiến vào, đi đến bên người hắn thì thầm nói: "Vương gia, người của phủ Tướng quân nói, không có tướng quân cho phép, bọn họ không thể đem khế bán mình của Thời công tử giao cho ngài."

Tần Du Đường cũng không thấy ngoài ý muốn, đứng dậy cùng Trường sử đi đến chỗ trống của thư phòng, nhàn nhạt nói: "Ngươi đi bảo người lúc trước tìm được, đi xử lý hộ tịch cho Tiểu Chanh."

Trường sử cung kính nói: "Vâng."

Trường sử lui xuống, Tần Du Đường đứng tại chỗ, nhìn về phía viện khách của Thời Tiểu Chanh.

Mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc qua, cũng không nghĩ tiếp xúc triều chính, nhưng làm thân vương cùng đệ đệ ruột của đương kim Hoàng đế, chỉ cần hắn muốn, ca ca sẽ cho hắn cơ hội tham dự triều chính.

Hắn nói một câu, có khả năng là Hoàng đế sẽ cho người ta gia quan tiến tước.

Không ít quan viên trong triều muốn nịnh bợ hắn, vì hắn làm việc.

Quyền lực cùng nhân thủ, với hắn mà nói đều dễ như trở bàn tay.

Vì Tiểu Chanh, hắn có thể làm những chuyện trước kia không thích làm.

Nhìn Trường sử an bài mọi người trong Vương phủ vì đại hôn bận bận rộn rộn, Tần Du Đường cười, hắn trở lại thư phòng, nói: "Hiện tại tới hậu viện của ta an bài cho những người đó ngày....."

Từ nay về sau, hậu viện của hắn, chỉ có một mình Tiểu Chanh.

Vừa mới an bài xong, uống một ngụm trà, trong cung liền có người tới truyền triệu.

Tần Du Đường thở sâu, đứng dậy tiến cung.

Cần Chính Điện.

Tần Hoài Hoang nhìn đệ đệ của mình, đau đầu xoa xoa giữa mày, "Ngươi rốt cuộc sao lại thế này? Thời Tiểu Chanh kia rót cho ngươi canh mê hồn gì, ngươi thế mà muốn...... Muốn cưới một người như vậy...... Ngươi biết rõ thân phận của cậu ta, ngươi vẫn muốn cưới người như thế làm Vương phi?"

Tần Du Đường với bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nhìn Tần Hoài Hoang, hỏi: "Mẫu hậu không biết thân phận của Tiểu Chanh đúng không ?"

Tần Hoài Hoang: "......"

Tần Du Đường: "Huynh đừng nói cho mẫu hậu, dù sao đệ cũng không nói, nếu mẫu hậu bởi vì chuyện này mà đau đầu, tất cả là tại huynh."

Tần Hoài Hoang: "......"

Tần Du Đường: "Đệ đã hạ quyết tâm, ngày đại hôn cũng định rồi, là mùng 6 tháng 5, các gia huân quý trong kinh thành cũng đã phát thiệp mời. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, đệ cùng Tiểu Chanh không thể đại hôn, mất mặt dù sao cũng là hoàng gia."

Gân xanh trên trán Tần Hoài Hoang giật giật muốn nhảy ra, tùy tay cầm tấu chương ném về phía Tần Du Đường, "Lăn cho trẫm."

Tần Du Đường lập tức lăn.

Tần Hoài Hoang đau đầu hai ngày, ngày thứ ba, nhân lúc Tần Du Đường đi ra ngoài vội chuyện đại hôn, liền đi vào Vương phủ, ở bên hồ trong hoa viên gặp được Tây Ngạn Đủ chơi trốn tìm cùng mèo con.

Bởi vì khách viện không có những người khác tới, Tây Ngạn Du để rối, mặc một thân áo trong rộng thùng thình, lại bởi vì thời tiết nóng, cậu đi chân trần đạp lên trên cỏ, ống tay áo cuốn tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như ngọc, dưới ánh mặt trời tựa hồ hơi hơi phát sáng.

Cậu khom lưng giấu mình ở sau tảng đá lớn, nhìn qua cực kì linh động vui mắt.

Mặc dù Tần Hoài Hoang gặp qua vô số mỹ nhân cùng mang theo tức giận đi tới, cũng không khỏi ngây người.

Tần Hoài Hoang ho nhẹ một tiếng, Đại Ngoan chấn kinh chạy đi.

Tây Ngạn Du xoay người nhìn qua, trừng mắt nhìn Tần Hoài Hoang một cái, giống như nghĩ đến cái gì, lại cúi đầu.

Tần Hoài Hoang: "......"

Nhìn tiểu tử này một chút cũng không hiểu quy củ, Tần Hoài Hoang đi lên trước, đánh giá Tây Ngạn Du, nhàn nhạt nói: "Đừng náo loạn nữa, trở về phủ Tướng quân đi."

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du sờ sờ cổ, không nói chuyện.

Tần Hoài Hoang: "Nếu theo Dạ Vân, nên một dạ đến già. Mà không phải...... Sớm ba chiều bốn."

"Hồi phủ Tướng quân đi, thành thật chờ Quý Dạ Vân trở về, đừng làm cho hắn phân tâm ở thời điểm đánh giặc."

......

......

Tần Hoài Hoang nói nửa ngày, miệng khô lưỡi đắng, cũng không thấy Tây Ngạn Du đáp lại.

Hắn nhìn Tây Ngạn Du, nhíu mày: "Trẫm đang nói chuyện với ngươi, ngươi sờ cổ làm chi?"

Tây Ngạn Du ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, "Ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sợ ngài chém đầu ta."

Tần Hoài Hoang: "......"

Tần Hoài Hoang: "Trẫm cũng không phải hôn quân."

Tây Ngạn Du vẻ mặt hoài nghi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại vội vàng cúi đầu.

Tần Hoài Hoang tức đến bật cười, phất tay áo bỏ đi.

"Trẫm cho ngươi ba ngày."

Tây Ngạn Du nhìn bóng dáng hắn, trợn trắng mắt.

Tổng quản đại nội ở cách đó không xa trông chừng vừa lúc thấy một màn như vậy: "......"

Nhìn biểu tình của tổng quản, Tần Hoài Hoang quay đầu.

Tây Ngạn Du cùng Tần Hoài Hoang đối diện ánh mắt, vội vàng xoay người chạy.

Tần Hoài Hoang: "......"

Thời điểm cơm chiều, Tần Du Đường tới nhà thuỷ tạ bồi Tây Ngạn Du ăn cơm, lại thấy Tây Ngạn Du một bộ ăn mà không biết mùi vị gì, "Làm sao vậy?"

Tây Ngạn Du: "Hoành đế ca ca của ngươi tới tìm ta."

Tần Du Đường: "Cái gì? Huynh ấy thế mà nhân lúc ta không ở đây? Hoàng huynh có làm khó ngươi không?"

Tây Ngạn Du: "Ừm, muốn ta hồi phủ Tướng quân. Ca ca ngươi thật không nói đạo lý, Hoàng đế thì cũng không thể làm khó người khác! Thật quá đáng!"

Tần Du Đường nhìn bộ dáng tức giận của cậu, cười gật đầu, Tây Ngạn Du phun tào một câu, hắn gật đầu một cái

"Có điều......" Tần Du Đường hỏi, "Ngươi sẽ không nói những lời này trước mặt huynh ấy đi?"

Tây Ngạn Du: "Sao có thể? Ta nào dám? Hắn chém ta đầu làm sao bây giờ? Ta một câu cũng chưa dám nói."

Tần Du Đường bị chọc cười.

Tây Ngạn Du: "Nếu không, chúng ta vẫn dừng lại đi? Thanh danh ta không tốt cũng không sao, về sau ngươi còn muốn cưới vợ, thật sự là có ảnh hưởng rất lớn đối với ngươi đó."

Tần Du Đường nóng nảy, "Không, không sao! Ta sẽ tìm ca ca nói chuyện."

Ngày hôm sau, Tần Du Đường dũng mãnh đến Cần Chính Điện, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ca ca nhà mình, Tần Du Đường héo luôn.

Tần Hoài Hoang: "Ngươi quả thực hồ nháo. Ngươi có nghĩ tới không, Thời Tiểu Chanh kia vẫn luôn lừa ngươi."

Tần Du Đường: "Hoàng huynh đang nói cái gì vậy?"

Rõ ràng là ta không có ý tốt, lừa hắn.

Tần Du Đường nhẫn nhịn, không nhịn được: "Lui một vạn bước, dù bị Tiểu Chanh lừa thì như thế nào? Đệ cam tâm tình nguyện. Cậu ấy khổ như vậy, có thể vì bản thân mà mưu tính là chuyện tốt. Đệ nguyện ý chăm sóc cậu ấy!"

Tần Hoài Hoang khiếp sợ.

Tần Hoài Hoang không còn từ gì để nói.

"Lăn!"

Tần Du Đường gân cổ, "Hừ! Hoàng huynh không cần đánh chủ ý tổn thương Tiểu Chanh! Bằng không, nói cách khác, Tiểu Chanh có mệnh hệ gì, đệ chết cho huynh xem!"

Tần Hoài Hoang tức giận cầm lấy chung trà.

Tần Du Đường vội vàng xoay người chạy trốn.

Thời gian 3 ngày vừa đến, Tần Hoài Hoang cho người đánh lạc hướng Tần Du Đường đi ra ngoài, sau đó đi vào Vương phủ, vẫn như ngày đó ở hoa viên tìm được Tây Ngạn Du đang chơi cùng Đại Ngoan và Tiểu Ngoan.

Tần Hoài Hoang: "Ngươi suy xét thế nào rồi?"

Tây Ngạn Du cúi đầu không nói lời nào.

Tần Hoài Hoang: "Dạ Vân rất để ý ngươi, hắn ở bên ngoài đánh giặc, ngươi lại ở chỗ này câu dẫn Du Đường. Chuyện này là do ngươi......"

Tây Ngạn Du cúi đầu đếm ngón tay không nói lời nào.

Tần Hoài Hoang liếc cậu một cái, "Trẫm đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi có nghe không?"

"Hoàng huynh! Huynh làm gì vậy?"

Tần Du Đường thoát khỏi người trong cung chạy tới, Tây Ngạn Du trốn ra phía sau Tần Du Đường, nhô đầu ra từ cánh tay Tần Du Đường, không thể nhịn được nữa, hung dữ nhìn Tần Hoài Hoang:

"Ngươi khi dễ người! Dựa vào cái gì? Tình cảm còn có thể cưỡng cầu sao? Cái gì mà Quý Dạ Vân một dạ đến già với ngươi, các ngươi thử đếm xem, hậu cung cùng hậu viện của các ngươi có bao nhiêu người, đại nhân vật thiên hạ như các ngươi cũng chưa làm gương tốt, dựa vào cái gì ta là bá tánh bình thường làm được? Các ngươi luôn gây bất hạnh cho người khác, thậm chí không phải bất hạnh, chỉ cần làm cho các ngươi có một chút khó chịu, cùng không vui, liền có thể tùy ý đánh giết. Dựa vào cái gì không cho ta theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, rốt cuộc là ta sai ở đâu? Chẳng lẽ, sai ở chỗ: Các ngươi chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta hồi phủ Tướng quân, ngươi đã hỏi qua ý của Quý Dạ Vân chưa? Phủ Tướng quân nhiều người xấu như vậy, ta trở về để bọn họ bắt nạt à? Nếu thật giống như ngươi nói là Quý Dạ Vân để ý ta, thế lúc hắn trở về, ta bị bọn họ bắt nạt đến chết, ngưoi sẽ ăn nói với hắn thế nào? Nói nữa, ngươi dựa vào cái gì nói ta câu dẫn Tần Du Đường, chúng ta rõ ràng là huynh đệ tốt, hắn trượng nghĩa trợ giúp ta thoát khỏi lời đồn đãi vớ vẩn cùng ác danh, mà ngươi lại nói vì Quý Dạ Vân suy nghĩ. Lúc Quý Dạ Vân lấy ta làm mồi nhử, suýt chút nữa hại chết ta thì sao đây? Ngươi làm Hoàng đế cũng không thể thị phi bất công, giúp người không nói lý sao?

Thật, bất, công!"

__________

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.