Edit: Min
Thẳng đến khi quản gia giới thiệu phong cảnh kinh thành cho hắn, Vân Lâm Quân mới dời đi ánh mắt.
Một trận gió thổi qua.
Tây Ngạn Du vừa mới ngủ ở trong xe kín ra tầng mồ hôi mỏng run lập cập: "Hắt xì!"
Quý Dạ Vân: "......"
Trên đường phố rộn ràng, Quý Dạ Vân dừng ở trước quán bán hồ lô, mua cho Tây Ngạn Du một xiên, đưa tới trước mặt cậu.
Quản gia khiếp sợ nhìn Quý Dạ Vân.
Tây Ngạn Du lại không cảm kích, ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung nhìn thoáng qua, quay đầu đi: "Nhão nhão dính dính, không ăn."
Quản gia: "......"
Vân Lâm Quân: "."
Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du một cái, đem hồ lô cho quản gia.
Quản gia ngơ ngác nhận lấy hồ lô, dùng ánh thương hại nhìn tướng quân nhà mình.
Một lát sau, đi ngang qua quán bán sủng vật, Quý Dạ Vân dừng bước chân, đem một con mèo con có màu lông tuyết trắng xách lên, đưa tới trước mặt Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: "Hắt xì!"
Cậu nghiêng thân đi, "Ta bị dị ứng lông mèo."
Quý Dạ Vân nhìn cậu một cái, đem mèo con thả trở về.
Quản gia trừng mắt Tây Ngạn Du: Lúc trước cậu tổ chức cuộc thi chạy giữa thỏ và rùa không phải rất tốt hay sao? Lông thỏ không dị ứng, lông mèo lại bị dị ứng?
Lại đi tiếp một đoạn đường, phía trước bỗng nhiên phát ra mấy tiếng trầm trồ khen ngợi, là đoàn bán nghệ kiếm ăn.
Các hộ vệ đẩy đám đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-quoc-su-cung-benh-my-nhan-tieu-ca-man/3559409/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.