Vân Lâm Quân đứng dựa tường, nhàn nhã nhìn hai người.
Tây Ngạn Du nhìn sách vở trước mặt lâm vào trầm tư.
Một canh giờ sau, Lục Thiên Ánh bất lực buông sách, xoa xoa thái dương.
Dạy không được.
Gã thật sự dạy không được.
Này quả thực chính là đầu gỗ.
Gã buông tay, nhìn về phía Tây Ngạn Du, phát hiện Tây Ngạn Du đã ngủ rồi.
Lục Thiên Ánh nắm chặt nắm tay.
Không được, gã muốn sắm vai dịu dàng, không thể đánh cũng không thể mắng.
Lục Thiên Ánh hít một hơi thật sâu, tự khuyên mình nửa ngày, mới làm bộ thật ôn nhu bế Tây Ngạn Du lên, đặt người ngay ngắn trên giường, rồi tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Một ngày tuồng kết thúc, thân ảnh Vân Lâm Quân không biết biến mất khi nào.
Lục Thiên Ánh đứng ở ngoài cửa hồi lâu.
Đọc sách không được, chắc những mặt khác sẽ được đi? Người này ngoại trừ mỹ mạo thì vẫn có những ưu điểm khác đúng không? Cầm kỳ thi họa ca vũ, sẽ có một môn giỏi?
Nhưng gã không thể tự mình dạy, nếu không, thế nào cũng bị Thời Tiểu Chanh làm cho tức chết.
Nghĩ nghĩ, vẫn là giao cho người thích hợp đi.
Gã nhấc chân đi lên tầng 6.
***
Ninh Chiếu đang nằm ở trên giường, mặc dù đã uống thuốc, nhưng chỗ xương gãy cùng miệng vết thương trên đầu cũng tra tấn hắn dữ dội.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ hai tiếng, Ninh Chiếu tưởng gã sai vặt, liền nhắm mắt như cũ, không chút phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-quoc-su-cung-benh-my-nhan-tieu-ca-man/3486285/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.